Tống Như Nguyệt lấy lại tinh thần, sầm mặt lại, nắm đấm trong tay áo nắm chặt, nhưng rất nhanh, trên mặt lại gạt ra vẻ tươi cười, cắn môi, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Lão gia, chúng ta không thể để cho người ta chế giễu, ta muốn khống chế lại, ta... Ta không có chút nào quan tâm cáo mệnh phu nhân...
Trên mặt Tần Văn Chính lộ ra một tia đắng chát, đưa tay cầm tay của nàng, thở dài một hơi, an ủi:
- Như Nguyệt, ta không trông cậy được vào, về sau cũng chỉ có thể dựa vào Lãng nhi và Xuyên nhi. Bọn hắn nếu trở nên nổi bật, có lẽ cũng có thể giống trưởng tử kia của Thành Quốc phủ, giành một chức cáo mệnh phu nhân cho ngươi...
Tống Như Nguyệt hít mũi một cái, nói:
- Lão gia, ta thế nào cảm giác hai tên tiểu tử thúi kia đều không trông cậy vào được?
Tần Văn Chính dừng một chút, nói:
- Vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào Thanh Chu. Mặc dù ngươi chỉ là nhạc mẫu của hắn, nhưng chỉ cần hắn có bản lĩnh, đến lúc đó lại gọi ngươi một tiếng mẫu thân, hẳn là cũng có thể. Thanh Chu tiểu tử kia, rất có tài hoa, cũng rất có thủ đoạn, nếu như đến lúc đó thi đỗ Trạng Nguyên, làm quan, hẳn là rất có tiền đồ. Ngươi cảm thấy thế nào?
Tống Như Nguyệt cầm khăn tay, lau lau khóe mắt cũng không có nước mắt, nghe vậy lập tức mắt trợn trắng lên, đứng dậy xuống xe ngựa, miệng cười lạnh, thầm nói:
- Tiểu tử kia không lén lút bán đứng ta, ta đã A Di Đà Phật, nơi nào còn dám cầu hắn giúp ta giành một chức cáo mệnh phu nhân. Vậy sao có thể là cái người ở rể, rõ ràng chính là đại gia! Lão nương ta không thể trêu vào.
Tần Văn Chính đi theo xuống xe ngựa, cười nói:
- Là ngươi suy nghĩ nhiều, Thanh Chu đứa bé kia mặc dù ít nói, nhưng người thành thật thiện lương, mà có ơn tất báo, đối với Tần phủ ta cũng là toàn tâm toàn ý. Ngươi là nhạc mẫu của hắn, hắn tự nhiên sẽ hiếu kính ngươi. Người ta mỗi lần nhìn thấy ngươi, không phải đều rất cung kính à.
Tống Như Nguyệt cười nhạo một tiếng, liếc mắt nói:
- Ngươi mỗi lần nhìn thấy Lạc Diên Niên kia cũng là cười rạng rỡ, kết quả, trong lòng không phải đang mắng mười tám đời tổ tông của hắn?
Tần Văn Chính lập tức nghiêm mặt nói:
- Ta là hạng người như vậy sao?
- Văn Chính huynh! Hoan nghênh hoan nghênh.
Lạc Diên niên đang đứng trước cửa đón khách lập tức nhiệt tình đi tới.
Tần Văn Chính nhìn hắn một cái, thấy các tân khách khác bên cạnh cũng nhìn lại, gương mặt lập tức tươi cười nghênh đón, chắp tay nói:
- Diên Niên huynh, chúc mừng chúc mừng.
Đồng thời trong lòng nhịn không được chửi bới nói:
- Lão tử chúc mừng con mẫu thân ngươi chứ mà chúc! Đào hết mộ phần mười tám đời tổ tông chó má của ngươi! Đồ cái thứ cẩu vật, chúc cho thê tử ngươi hồng hạnh xuất tường, cho ngươi mang một cặp sừng thật dài trên đầu! Chúc cho con cái của ngươi đoạn tử —— phi phi phi! Chúc cho con trai trưởng của ngươi đoạn tử tuyệt tôn, không cứng nổi.
- Văn Chính huynh, Trưởng công chúa và Nam Quốc quận vương đã tới, các ngươi mau vào đi thôi.
Mặt mũi Lạc Diên Niên tràn đầy nhiệt tình nói.
Vừa nghe lời này, Tần Văn Chính sững sờ:
- Nam Quốc quận vương?
Lạc Diên Niên cười nói:
- Văn Chính huynh còn không biết? Thánh sứ lần này Thánh thượng phái tới chính là Nam Quốc quận vương.
Trong mắt của hắn lập tức lóe lên tinh quang, nhìn Tống Như Nguyệt bên cạnh một chút, cười nói:
- Đúng rồi, ta nhớ được Vương phi Nam Quốc quận vương giống như là tỷ muội họ hàng xa của quý phu nhân?
Tần Văn Chính cười cười, không nói gì.
Tống Như Nguyệt ở một lạnh mặt nói:
- Tám cây gậy tre đánh không đến quan hệ, họ hàng xa không thể lại xa hơn, sớm đã không còn liên hệ.
Nàng nói chính là lời nói thật.
Ở giữa hai nhà trước giờ căn bản cũng không có quan hệ thân thích gì, họ hàng cũng không tính, chỉ là phụ thân nàng một đời trước mặt dạn mày dày đi cứng dính đến quan hệ với người ta mà thôi.
Về phần vị đại tiểu thư kia ở nhà bọn hắn, cũng trong lúc vô tình đến Mạc Thành, không chỗ có thể đi mới tới.
Nghĩ đến vị đại tiểu thư kia, trong lòng Tống Như Nguyệt đột nhiên khẽ động.
Kinh đô gửi thư, nói hai ngày nay sẽ có người tới đón vị đại tiểu thư kia trở về, không phải là vị Nam Quốc quận vương này đó chứ?
Đối phương tới đây, hẳn là phụng mệnh mà đến?
Lại hoặc là cũng bởi vì nữ nhi của hắn, hắn mới chủ động thỉnh cầu Thánh thượng nhiệm vụ lần này?
Tống Như Nguyệt hoàn toàn muốn muôn ôm gấp cái đùi này.
Nhưng nàng cũng biết tình huống Vương gia Hiểu Nam quốc quận, cũng hiểu biết loại hoàng thân quốc thích đang đứng ở trong mưa gió này không phải dễ leo lên như vậy.
Làm không cẩn thận sẽ hại Tần gia bọn hắn.
Cho nên, nàng vẫn luôn lễ phép đối đãi vị đại tiểu thư kia, cũng không có chủ động nịnh nọt lấy lòng cái gì.