Lập tức lại đột nhiên lộn vòng bay trở về, “Bá” vây quanh cổ của lão ta dạo qua một vòng.
- Lộc cộc...
Đầu của lão đột nhiên nghiêng một cái, từ trên cổ rơi xuống xuống dưới đất.
Thi thể không đầu đứng tại chỗ, “Phốc” phun trào ra máu tươi, phun ra mấy lần, thi thể lệch ra, “Bịch” một tiếng, ngã trên mặt đất, triệt để mất mạng.
Nam nữ Tống gia bị gãy mất chân, bị đánh nát xương sườn kia, thanh niên Trương gia vừa rồi tỉnh lại nhìn một màn này, đều trừng to mắt, kinh hãi tuyệt luân.
Bóng đen dài nhỏ cắt mất đầu lão giả họ Mai đột nhiên bay đến bên trong phế tích kho củi phía sau, biến mất không thấy gì nữa.
Một thân ảnh đột nhiên từ nơi đó nhảy ra ngoài.
Hạ Thiền tựa ở trên một cây đại thụ trong viện, nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt nhìn về phía hắn.
- Đi! Động tĩnh quá lớn.
Lạc Thanh Chu nhặt lên chủy thủ võ giả của mình từ dưới đất, nhanh chóng cắt xuống đầu Tống Nham và một tên thanh niên Trương gia khác, cất vào trong bao bố đã chuẩn bị xong.
Lập tức lại đem toàn bộ thi thể lão giả họ Mai đặt vào trong đó.
Người sống không có cách nào cất vào túi trữ vật, người chết không có vấn đề.
Hắn đem bao tải vào trong túi trữ vật, lại chạy nhanh tới ra một quyền một người, đánh ngất xỉu đôi nam nữ Tống gia, sau đó xốc lên hai người, lại đi qua thanh niên Trương gia ở dưới góc tường mà xương sườn bị đánh gãy không cách nào động đậy, tung cước đá ngất, vác ở trên lưng, sau đó trực tiếp nhảy ra tường viện, chạy tới chỗ sâu trong hẻm nhỏ.
Hạ Thiền cầm kiếm, khuôn mặt nhỏ căng cứng, theo thật sát phía sau của hắn.
Lạc Thanh Chu cuối cùng lại nhảy qua tường viện hẻm nhỏ, tiến vào một ngõ nhỏ khác, lập tức nhảy vào một gian tiểu viện rách nát không người ở lại, trực tiếp vào phòng, nhét ba người sống vào trên mặt đất.
Đêm khuya hôm qua, hắn thần hồn xuất khiếu tới đây đã ghi tạc trong đầu đường đi hẻm nhỏ và các căn phòng trống ở gần, cho nên vừa rồi xe nhẹ đường quen chạy tới chỗ này.
Hạ Thiền đi theo vào, nhìn về phía ba người trên đất.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, ôn nhu nói:
- Ngươi nghỉ ngơi trước một hồi, ta thẩm vấn bọn hắn.
Hạ Thiền đóng cửa, đứng ở cửa ra vào, cầm kiếm, không hề động.
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, tách ba người ra, phân biệt đặt ở phòng khách và phòng ốc hai bên.
Sau đó tới trước phòng khách, vuốt vuốt huyệt khiếu cô gái trẻ tuổi Tống gia kia.
Cô gái trẻ tuổi Tống gia chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, đầu tiên là mê mang nhìn hắn một hồi, lập tức đột nhiên trừng to mắt, hé miệng, muốn thét lên.
Lạc Thanh Chu “Phanh” tung một quyền đập vào trên miệng của nàng ta, đập miệng nàng ta đầy máu tươi, răng hàm tróc ra, nàng ta ngậm miệng lại hoảng sợ run rẩy, hắn nhìn nàng nói:
- Ta hỏi, ngươi đáp, nếu như đáp sai...
Hắn lấy ra chủy thủ, cầm lên một ngón tay của nàng, chủy thủ sắc nhọn đột nhiên đâm vào bên trong đầu ngón tay của nàng.
Nữ tử há to mồm vừa muốn kêu thảm, hàn mang trong tay Lạc Thanh Chu lóe lên, chủy thủ đâm vào trong miệng của nàng, nhưng không có đâm trúng cái gì.
Nữ tử há to mồm, con mắt nhô lên, cũng không dám lại phát ra bất kỳ âm thanh gì, cũng không dám lại cử động.
- Ngươi nếu kêu một tiếng, ta sẽ đâm xuyên cổ họng của ngươi.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy âm trầm, rút ra chủy thủ từ trong miệng nàng.
Nữ tử hoảng sợ chảy đầy nước mắt.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con ngươi của nàng, hỏi:
- Nội thành còn có mấy người? Theo thứ tự là ai?
Nữ tử run rẩy bờ môi, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:
- Ngươi... Ngươi có bản lĩnh liền... Liền một đao giết ta... Ta...
- Bạch!
Hàn mang trong tay Lạc Thanh Chu lóe lên, trực tiếp cắt đứt một đầu ngón tay của nàng.
Toàn thân nữ tử run lên, vừa muốn há to mồm thét lên, lại đột nhiên hoảng sợ mà thống khổ ngậm miệng lại.
- Chín người, đúng không? Ngươi cho rằng ngươi không nói, chúng ta cũng không biết? Ngươi chẳng lẽ không muốn nghe xong là ai bán các ngươi? Nếu chúng ta biết các ngươi trốn ở chỗ này, tự nhiên cũng biết những người kia trốn ở chỗ nào tại nội thành.
- Đồng bạn của ngươi đã khai. Bây giờ ta hỏi ngươi, là muốn miệng của ngươi nói ra, chờ một lúc ngươi còn cần ký tên đồng ý.
Lạc Thanh Chu tiếp tục đe doạ:
- Đương nhiên, ngươi có thể từ chối, ngươi có thể thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng ta sẽ không để cho ngươi chết, ta sẽ từng đao từng đao đem ngươi thiên đao vạn quả, ta sẽ cẩn thận từng li từng tí, để ngươi bảo trì thanh tỉnh, trơ mắt nhìn thịt của mình từng khối từng khối rớt xuống từ trên người...
Nữ tử trừng to mắt, toàn thân run rẩy kịch liệt, run như cầy sấy, hàm răng “cầm cập” đánh vào nhau, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ.
- Hiện tại, bắt đầu...
Dao găm trong tay Lạc Thanh Chu chống đỡ trên một đầu ngón tay khác của nàng.