Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 575: Hạ Thiền, cô gia rất thích ngươi




Thiếu nữ đang ngẩn người dưới gốc cây giật mình tỉnh lại, đang muốn quay người tránh né, Lạc Thanh Chu đột nhiên hô:

- Thiền Thiền, ta mua cho ngươi mứt quả.

Hạ Thiền dừng bước, nhưng lại bước nhanh rời đi như cũ.

Lạc Thanh Chu vội vàng lại nói:

- Chỉ mua cho một mình ngươi, Bách Linh không có.

Hạ Thiền dừng bước, nhưng lại chưa quay người.

Lạc Thanh Chu lấy ra mứt quả từ trong túi trữ vật, nói tiếp:

- Thiền Thiền, ta có việc cần ngươi hỗ trợ.

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, thấp giọng mở miệng nói:

- Giết người, hả?

Lạc Thanh Chu kinh ngạc nói:

- Làm sao ngươi biết?

Hạ Thiền có chút cúi đầu:

- Việc ta, có thể giúp ngươi... Cũng chỉ có, giết người...

Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, vội vàng nói:

- Đương nhiên không chỉ có giết người, Thiền Thiền có thể giúp ta rất rất nhiều chuyện.

Hạ Thiền xoay người lại, nhìn đôi mắt hắn nói:

- Có, nào?

Lạc Thanh Chu nghiêng đầu nói:

- Chờ một chút, ta ngẫm lại đã...

Nghĩ tới đây chính là hơn nửa ngày.

- Hừ!

Hạ Thiền xoay người rời đi.

Lạc Thanh Chu lập tức đuổi theo, cười nói:

- Thiền Thiền, đùa ngươi thôi, đừng nóng giận. Cầm mứt quả này đi, cô gia hảo hảo nói cho ngươi một chút, ngươi đến cùng có thể giúp cô gia ra sao. Thật sự có rất nhiều, cô gia không có lừa ngươi.

Hạ Thiền lúc này mới dừng bước lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đưa mứt quả tới trước mặt của nàng, nói:

- Ngươi nhìn, thứ nhất, mùa hè cô gia đứng cùng một chỗ với ngươi, rất mát mẻ, không cần dùng cây quạt, cũng không cần đi địa phương râm mát; thứ hai, kiếm của ngươi rất nhanh, mùa hè cô gia và ngươi đợi cùng một chỗ không sợ muỗi đốt, đi dã ngoại cũng không sợ côn trùng; thứ ba, ngươi không thích nói chuyện, cô gia và ngươi đợi cùng một chỗ sẽ rất yên tĩnh, không sợ ầm ĩ; thứ tư...

Hạ Thiền xoay người rời đi.

Lần này, cước bộ của nàng rất nhanh, gương mặt xinh đẹp lạnh hơn, trong tay cầm kiếm càng chặt, má phấn cũng phồng lên.

Nàng là tức giận thật.

Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ, không có đuổi theo, nhìn bóng lưng nàng nhanh chóng đi xa, đột nhiên lớn tiếng nói:

- Thứ tư, Hạ Thiền, ngươi rất đáng yêu! Cô gia rất thích ngươi! Mỗi ngày nhìn thấy ngươi, tâm tình cô gia đều rất tốt.

Thân ảnh đã tức giận đi ra xa xa đột nhiên cứng đờ, ngừng lại.

Bóng đêm, lặng yên thối lui.

Một tia nắng ban mai sáng lên từ chân trời, bốn phía vang lên rất nhiều tiếng kêu của chim chóc.

Ngay cả cơn gió đang thổi qua đều nhiều hơn một tia hương hoa thơm dịu lòng người.

Trời rốt cục sáng.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh đơn bạc tinh tế, đang muốn nói “Thứ năm”, nàng lại cầm kiếm, bước nhanh rời đi, không còn dừng lại.

Rất nhanh đã biến mất ở bên trong tia sáng sáng sớm đầu tiên.

- Hẳn là đáp ứng.

Lạc Thanh Chu tự nhủ.

Đứng tại chỗ một hồi, quay người trở về tiểu viện.

Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng lúc này cũng không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi nào, tinh thần vẫn như cũ rất sung mãn.

Trở lại tiểu viện.

Tiểu Điệp chịu khó đã thức dậy, đang đứng ở dưới mái hiên chải tóc, nhìn thấy hắn từ bên ngoài tiến vào, một mặt kinh ngạc:

- Công tử, người dậy sớm như vậy?

Lập tức lại nói:

- Công tử không phải mới từ bên ngoài trở về đó chứ?

Lạc Thanh Chu đi qua nựng gương mặt kiều nộn của nàng mấy cái, nói:

- Ừm, mới từ thanh lâu trở về.

Nói xong, vào trong nhà.

- A...

Tiểu nha đầu cứng lại tại chỗ, lập tức lại mân mê miệng nhỏ nói thầm:

- Lại lừa người ta, công tử mới không dám đi, lần trước kém chút bị Hạ Thiền tỷ tỷ hù không dám trở về nhà.

Lạc Thanh Chu vào phòng, ngồi xuống trước bàn sách, cẩn thận suy tư một hồi kế hoạch hôm nay.

Sau đó ra ngoài lên tiếng chào hỏi tiểu nha đầu trong viện, lại ra cửa.

Hắn đi thẳng đến Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, tiến vào nơi hẻo lánh bên trong rừng trúc, lập tức thần hồn xuất khiếu, bắt đầu luyện phi kiếm.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Phi kiếm nhanh chóng phi hành quanh người hắn, trái phải xoay nhanh, quay ngược trở lại, lao nhanh trên dưới, lập tức lại cấp tốc xoay quanh tại chỗ.

- Cạch!

Ngón tay nhẹ nhàng chuyển một cái, phi kiếm trong nháy mắt vây quanh một cây trúc xanh một vòng, cây trúc lập tức bị trực tiếp chặt đứt, đổ xuống.

Ở trong rừng trúc luyện tập một canh giờ.

Hắn mang theo phi kiếm, bay lên giữa không trung, đón mặt trời mới mọc màu vàng kim, bay lên Vọng Nguyệt lâu, lại bắt đầu luyện tập phi kiếm trên mái nhà.

Thần hồn xuất khiếu ban ngày thúc đẩy phi kiếm, cần tiêu hao hồn lực càng nhiều, tiêu hao cũng sẽ càng nhanh.

Đồng thời phi kiếm cũng sẽ càng thêm rõ ràng.

Cho nên, nhất định phải nhanh.

Nếu như có thể kéo dài khoảng cách một chút, tự nhiên càng tốt hơn.

Hắn đầu tiên luyện tập bên trong ba mét, sau khi thuần thục, lại thử mở rộng hai mét hướng ra phía ngoài.