Ba người xuống núi, không tiếp tục lưu lại, bước chân vội vàng chạy trở về hướng Mạc Thành.
Lạc Thanh Chu lặng yên đi theo ở giữa không trung, một mực theo đuôi đến ngoại thành Mạc Thành, thấy bọn họ tiến vào một gian tiểu viện cũ nát, ngừng lại.
Lúc này, bọn hắn lại còn có thể vào thành.
Xem ra bên trong thủ vệ thủ ngoại thành cũng có người của bọn hắn.
Không biết Tần gia đến cùng có bảo tàng gì, vậy mà để nhiều thế lực như vậy bên trong Mạc Thành cam nguyện bốc lên nguy hiểm mất đầu cấu kết cùng Tống gia.
Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận quan sát một hồi đường đi hẻm nhỏ và phòng ốc cũ nát trống không gần đó, quay người trở về Tử Hà sơn.
Đi vào giữa sườn núi, hắn bay xuống xuống dưới.
Hai chân rơi xuống đất, nhẹ nhàng, giống như cũng không dẫm lên vật thật, nhưng lại không thể xuyên thủng mặt đất.
Nhìn tấm bảng gỗ nằm trên mặt đất, hắn vô ý thức vươn tay, muốn cầm nó lên, một lần nữa cắm ở trước phần mộ, nhưng tay vừa mới đụng vào liền trực tiếp xuyên thấu tấm bảng gỗ, căn bản không cách nào bắt được.
Nói là Ngự Vật cảnh, thật ra chỉ mới là một tiểu cảnh giới cao hơn một chút mà thôi, chỉ có thể chạm đến những vật liệu chuyên môn luyện chế dùng cho thần hồn, đều không thể đụng vào đại đa số vật thật.
Chỉ có đột phá tới đại cảnh giới tiếp theo là Luyện Thần cảnh, mới có thể bắt đầu chân chính thúc đẩy tất cả vật thể, đồng thời có thể tu tập phương pháp phụ thân.
Đến lúc đó chỗ thần hồn đến, không chỉ có thể mượn nhờ thân thể của người khác nói chuyện làm việc, ngay cả những động vật yêu thú đều có thể tạm mượn nhục thân của bọn chúng.
Đó mới là thời điểm có một chút thành tựu.
Lạc Thanh Chu thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía phần mộ trước mặt, chậm rãi quỳ xuống.
Gió đêm xuyên qua giữa khu rừng, vang lên tiếng nghẹn ngào tan nát, giống như có người đang cô độc thút thít trong đêm khuya.
Lạc Thanh Chu xoay người dập đầu, nói khẽ:
- Mẫu thân, người yên tâm, cái nhục ngày hôm nay, hài nhi nhất định sẽ thay người đòi lại. Mối thù hại tính mệnh của người, hài nhi cũng tuyệt không dám quên. Hài nhi thề với người, nhất định phải làm cho bà ta cửa nát nhà tan, nợ máu trả bằng máu. Bà ta thích gì, hài nhi sẽ để bà ta mất đi cái đó, bà quan tâm cái gì, hài nhi sẽ hủy diệt cái đó, hài nhi muốn để bà ta hưởng thụ thống khổ lớn nhất sâu nhất thế gian này.
Bóng đêm lặng yên trôi qua.
Không biết qua bao lâu, trong rừng đột nhiên vang lên tiếng chim chóc kêu hót.
Chân trời phương đông bắt đầu trắng sáng.
Lạc Thanh Chu rời khỏi Tử Hà sơn, bay trở về đến trong thành.
Hắn trước đi đến Thành Quốc phủ, rơi vào bên trên mái hiên nhà bên cạnh, yên lặng nhìn phủ đệ quen thuộc mà xa lạ kia.
Bên trên mái cong căn phòng ốc cao nhất phủ đệ nhiều thêm hai viên châu màu đỏ.
Hiển nhiên, thần hồn hắn lần trước nhìn trộm để Lạc Diên Niên có lòng cảnh giác, cho nên mới trang bị hai viên châu chuyên môn khắc chế thần hồn.
Bất quá thứ này đối với hắn hôm nay mà nói, đã vô dụng.
Nhưng cho dù như thế này, hắn hiện tại cũng không dám tùy tiện đi vào Thành Quốc phủ.
Bởi vì bên trong Thành Quốc phủ hiện tại có rất nhiều võ giả, đang tuần tra ở các nơi trong phủ đệ, hiển nhiên vì yến hội đêm mai.
Tiệc tối đêm mai chúc mừng Đại phu nhân thụ phong cáo mệnh phu nhân, không chỉ có các quý tộc Mạc Thành tham gia, còn có Trưởng công chúa và người triều đình tới đây, Lạc Diên Niên tự nhiên không dám khinh thường, khẳng định phải tăng cường thủ vệ.
Nơi võ giả tụ tập, cho dù không cần động thủ, khí huyết như biển lửa thiêu đốt cũng làm cho thần hồn không dám tới gần.
Lạc Thanh Chu ở trên nóc phòng bên cạnh yên lặng nhìn một hồi, bay lên giữa không trung, về tới Tần phủ.
Hắn đi Mai Hương Uyển, nhìn thoáng qua Tần nhị tiểu thư.
Tần nhị tiểu thư đang nằm trên giường ngủ say, gương mặt thanh lệ vẫn tái nhợt như cũ, nhưng nhìn tốt hơn tối hôm qua một chút, mà cũng không tiếp tục ho khan.
Không biết linh dịch phải chăng có hiệu quả.
Lạc Thanh Chu lại chờ đợi một hồi, xuyên thấu nóc nhà, bay trở về tiểu viện của mình.
Vừa muốn vào nhà, đột nhiên thấy dưới đại thụ bên ngoài sân nhỏ có một đạo thân ảnh quen thuộc đang đứng.
Một bộ váy áo xanh nhạt, trong ngực ôm kiếm, thân thể tinh tế, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, lúc này đang cửa sân đóng chặt mà ngẩn người, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một hồi, về tới trong phòng, thần hồn quay về cơ thể.
Trước tiên thu hai giọt linh dịch phía trên Nhật Nguyệt bảo kính vào bình sứ, sau đó đổi lại một mặt của bảo kính, một lần nữa đặt trên mặt bàn ở phía trước cửa sổ.
Làm xong những chuyện này, hắn phủ thêm áo ngoài đi ra cửa.
Lúc đi đến tiểu viện, hắn thả nhẹ bước chân, lặng yên không một tiếng động đi tới cửa ra vào, lập tức “Kẹt kẹt” một tiếng, đột nhiên mở cửa.