Quả nhiên như tiểu Nguyệt nói, phi kiếm khoảng cách xa hơn một chút, tiêu hao hồn lực và thần niệm của hắn càng nhanh, đồng thời thúc đẩy cũng không có dễ dàng như trước đó, tốc độ và uy lực phi kiếm cũng đều giảm bớt đi nhiều.
Xem ra, cảnh giới thần hồn hắn bây giờ vẫn quá thấp.
- Bạch!
Hắn tiếp tục luyện tập bên trong phạm vi ba mét.
Dưới mặt trời thiêu đốt, thần hồn của hắn càng ngày càng nóng, hồn lực tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh.
Giữa trưa.
Hắn thu hồi phi kiếm, bay về tới rừng trúc, thần hồn quay về cơ thể.
Lập tức lấy ra thịt bò, nước sạch từ trong túi trữ vật, ăn cơm trưa đơn giản, nghỉ ngơi một hồi, lần nữa thần hồn xuất khiếu, rời khỏi Tần phủ.
Ban ngày phi hành, càng cẩn thận hơn.
Không bao lâu.
Hắn đi tới ngoại thành, lần theo đường đi phòng ốc hôm qua nhớ lại, rất mau tìm đến gian tiểu viện cũ nát kia.
Cửa viện đóng kín, trong tiểu viện không có một ai.
Cửa gỗ mấy căn phòng cũng đóng thật chặt, giống như không có người ở.
Lạc Thanh Chu bay đến nóc nhà, cẩn thận từng li từng tí bay xuống, tìm mấy căn phòng, tìm được mấy thân ảnh bên trong kho củi.
Ngoại trừ ba người của Tống gia tối hôm qua ra, còn nhiều thêm một lão giả và hai thanh niên nam tử khác.
Lạc Thanh Chu nhận biết lão giả kia, là bảo tiêu bên người Lạc nhị công tử Thành Quốc phủ, được gọi Mai lão, hẳn là cảnh giới Võ Sư.
Hai người khác đều là khuôn mặt xa lạ.
Lạc Thanh Chu thấy trong phòng có hai vị Võ Sư, không dám tới gần, trốn ở chỗ cao nhất trên nóc phòng, cẩn thận quan sát.
Ba người Tống gia đang ăn cơm trưa như hổ đói, nhìn qua đã thật lâu chưa từng ăn no.
Tên lão giả họ Mai đứng ở cửa ra vào, đang nhìn ngoài cửa sổ cau mày, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó.
Hai gã nam tử khác, một người bên hông đeo kiếm, một người trong tay cầm đao đang thấp giọng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu lờ mờ nghe được một người trong đó nhắc đến “Chúng ta, Trương gia” vân vân.
Thì ra là người Trương gia phái tới.
Thành Quốc phủ và Trương gia đều phái người đến đây, không biết còn có những người khác hay không.
Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, xuyên thấu nóc nhà bay lên giữa không trung, ở trên cao nhìn xuống tìm tứ phía.
Đột nhiên, hắn thấy được một tên ăn mày quen thuộc ở cửa ngõ cách đó không xa.
Tên ăn mày kia lúc trước ngồi ngay dưới một gốc đại thụ tại cửa ra vào nội thành, chính là người báo tin cho Tống gia, hiện tại hẳn là đang giúp đỡ canh gác.
Ngoại trừ hắn ra, bên ngoài cũng không có người khả nghi khác.
Nếu như còn có những người khác, có khả năng đang ở nơi nào đó chờ tại nội thành, chuẩn bị tụ hợp cùng những người này sau khi bọn họ vào thành, sau đó chờ cơ hội tiến vào Tần phủ.
Cơ hội kia, tự nhiên là tiệc tối đêm nay Thành Quốc phủ cử hành.
Đến lúc đó, quý tộc toàn bộ Mạc Thành đều sẽ tiến về, Tần phủ tự nhiên cũng sẽ đi.
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, lại cẩn thận từng li từng tí trở về tới kho củi, nhìn xuống dưới.
Tên nam tử trung niên Tống gia kia đang nói chuyện cùng lão giả họ Mai:
- Mai huynh, đêm nay đi, ngươi chỉ cần đối phó Nhị công tử Tần gia Tần Xuyên. Đoán chừng tu vi của hắn hiện tại cũng là cảnh giới Võ sư, ngươi là Võ Sư trung kỳ, đối phó hắn dư sức. Giết hắn, những người khác trong phủ đối với chúng ta mà nói là cũng không có uy hiếp gì. Đến lúc đó Nhị công tử nhà ngươi khảo thí cũng bớt đi một đối thủ mạnh mẽ... Còn bảo vật Tần phủ, chúng ta chỉ báo thù rửa hận, cũng không hứng thú đối với những bảo vật kia, mấy nhà các ngươi có thể tùy tiện phân phối xử trí...
Trong mắt lão giả họ Mai lấp lóe tinh quang, không có trả lời.
- Trời tối chúng ta xuất phát, đi nội thành tụ hợp cùng bọn hắn, chờ Tần Văn Chính lão thất phu kia đi ra ngoài...
Lạc Thanh Chu lại nghe một hồi, xuyên qua nóc nhà, bay lên giữa không trung nhanh chóng rời đi.
Ngay từ đầu hắn chuẩn bị nghĩ biện pháp trực tiếp xuống tay trước giết chết những người này, diệt trừ uy hiếp, thuận tiện đem đầu người của Tống gia cầm đi Thành Quốc phủ, trêu chọc vị Đại phu nhân đang cao hứng bừng bừng tiếp nhận sắc phong một phen, bất quá vừa rồi khi nhìn thấy tên lão giả họ Mai kia, hắn đột nhiên nghĩ đến, người kia thường xuyên đi theo Lạc nhị công tử xuất hiện trong Hắc Mộc lâm, ngay cả Đao tỷ đều biết hắn là hộ vệ của Lạc Ngọc, nếu như...
Hắn đột nhiên có một ý nghĩ to gan.
Đêm nay không chỉ có Trưởng công chúa sẽ đi, triều đình cũng đã phái người đi vào Mạc Thành, đêm nay cũng sẽ đi dự tiệc.
Đến lúc đó, chính là thời điểm Thành Quốc phủ vinh dự nhất, vị Đại phu nhân kia vui mừng, đắc ý nhất.
Nghĩ đến hình ảnh kia, lại nghĩ tới cừu hận mẫu thân chết thảm và phần mộ mẫu thân tối hôm qua kém chút bị đào, hắn nghiến răng nghiến lợi.