Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 558: Lại muốn tấn cấp




Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, tiếp tục nói.

- Chí đức xa vời, Thiền tông tịch diệt. Thanh tịnh linh thông, chu lưu tam giới. Thiên biến vạn hóa, quản lý âm dương. Thể dùng thật thường, vô tận...

Đọc đến đoạn này, thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong đột nhiên mở miệng:

- Đọc lại đoạn này một lần.

Ngừng tạm, lại nói:

- Niệm thêm mấy lần đi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Được.

Lại lần nữa đọc.

Thân ảnh màu đỏ thì nghe một mặt mê mang, không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết sư tỷ xem trọng, tuyệt đối không đơn giản, cũng lập tức ngưng thần lắng nghe.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Ánh trăng trong sáng chiếu xuống trên người ba người, ba người thì người đứng nói, người nghe pháp, đều im ắng tắm dưới ánh trăng, yên lặng tu luyện thần hồn.

Lạc Thanh Chu đêm nay liên tiếp giảng ba chương.

Rất nhiều đoạn trong đó lặp đi lặp lại nhiều lần.

Hai cao thủ thần hồn đều nín thở ngưng thần lắng nghe, không nhúc nhích, giống như tiến vào cảnh giới vong ngã (không còn là mình).

Lúc canh bốn.

Lạc Thanh Chu thấy hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ lặng im im ắng, chắp tay cáo từ nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, tiểu Nguyệt, ta ngày mai còn có việc, trước hết cáo từ.

Thân ảnh màu đỏ đã tỉnh hồn lại, vội vàng đứng lên nói:

- Ca ca, đêm mai nhất định phải nhớ đến, muội muội chờ ngươi.

- Ừm.

Lạc Thanh Chu bay lên giữa không trung, cưỡi gió bay đi.

Đêm mai đương nhiên muốn tới.

Vừa rồi nghe ý vị Nguyệt tiền bối kia, chỉ cần ngày mai, nàng có thể luyện chế tốt phi kiếm.

Đêm mai hắn có thể cầm phi kiếm thuộc về mình thử một lần.

Trở lại Tần phủ.

Hắn đi gian phòng Tần nhị tiểu thư nhìn trước một chút.

Tần nhị tiểu thư không có lên giường, mà đang nằm ở bên trên giường mỹ nhân, trên người đắp kín tấm thảm thật dày, trong tay còn cầm một quyển sách, nhìn giống như vừa ngủ không lâu.

- Khục... Khụ khụ...

Khi hắn đang yên lặng nhìn, thiếu nữ ngủ say trên giường đột nhiên ho khan vài tiếng, trên má tái nhợt xông lên một vệt màu máu nhàn nhạt.

Nhưng rất nhanh, màu máu thối lui, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức dâng lên cảm giác đau đớn thương tiếc.

Vị Nguyệt tiền bối kia quả nhiên không có nói sai, thân thể thiếu nữ này đã không có thuốc nào cứu được.

Cho dù linh dịch Nhật Nguyệt bảo kính sinh ra, cho thiếu nữ này dùng lâu như vậy, vậy mà cũng chỉ ngăn chặn nàng ho khan thời gian ngắn.

Mấy ngày không dùng, bệnh lại trở lại như thường.

Bất quá còn tốt, tựa hồ không tiếp tục ho ra máu.

Hắn lại yên lặng nhìn một hồi, xuyên thấu phòng ốc rời đi, về tới phòng của mình.

Thần hồn trở về cơ thể.

Trên bàn sách Phía trước cửa sổ, trên mặt kính Nhật Nguyệt bảo kính đã ngưng kết hai giọt linh dịch.

Hắn lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, cẩn thận từng li từng tí thu vào, quyết định đêm nay đi cho Tần nhị tiểu thư thử một chút.

Sau đó, hắn lại lật ra một mặt Nhật Nguyệt bảo kính, để một mặt khắc hình mặt trời hướng lên trên, hướng ra cửa sổ.

Chờ một lúc ánh bình minh vừa ló rạng, hẳn còn có thể sinh ra một chút.

Nhìn thời gian, còn có ước chừng một canh giờ nữa thì trời sẽ sáng.

Hắn đi vào gian phòng của Tiểu Điệp đối diện, cởi y phục vớ giày xuống lên giường, chui vào trong chăn, ôm thân thể bóng loáng xinh xắn nhỏ nhắn của tiểu nha đầu, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Buổi sáng khi tỉnh lại, ánh nắng đã đầy viện.

Mặc quần áo rửa mặt.

Đơn giản ăn bữa sáng.

Hắn thu Nhật Nguyệt bảo kính, thấy trên mặt kính đã ngưng kết ra nửa giọt linh dịch, thu vào bình sứ, sau khi cất vào túi trữ vật, ra cửa.

Nội lực bên trong đan hải từ hôm qua sau khi đột phá, cũng không bình tĩnh trở lại, vẫn như cũ ngo ngoe muốn động.

Bên trong từng cái huyệt khiếu trong cơ thể tựa hồ cũng đang ngưng tụ lực lượng.

Các loại cảm giác giống như đúc cảm giác trước khi đột phá hôm qua.

Thậm chí còn mãnh liệt hơn một chút.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy, mình có khả năng còn muốn tiếp tục đột phá.

Cho nên hắn quyết định hôm nay lại đi bên trong Hắc Mộc lâm tu luyện một ngày, thuận tiện tìm yêu thú một chút.

Kim tệ chỉ còn lại có một trăm.

Bây giờ hắn đã là cảnh giới Luyện Cốt cảnh, về sau cần dược thủy cao cấp hơn và đồ ăn, không có kim tệ không được.

Đến tụ bảo các, những người khác đã đến đủ.

Rất kỳ quái, vị tiểu biểu tỷ kia hôm nay không chỉ có không có muộn, lại còn tới sớm hơn hắn.

Mà nhìn cách nàng hôm nay ăn mặc, nhìn càng thêm thục nữ, càng thêm lãnh diễm.

- Đi thôi.

Đao tỷ thấy người đều đến đông đủ, đứng dậy đi xuống lầu.

Lúc đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói:

- Tối hôm qua, quyển « Chân ngọc tranh minh hoạ » kia không còn, ngươi quả nhiên vẫn là mua đi rồi?

- Không phải ta.

Lạc Thanh Chu lập tức thề thốt phủ nhận, vô ý thức sờ lên túi trữ vật của mình.