Trong xe.
Vẫn như cũ chỉ có Sở Tiểu Tiểu một người đang líu lo không ngừng.
Những người khác rất trầm mặc.
Lạc Thanh Chu đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng có thể cảm giác được một cách rõ ràng ánh mắt người nào đó đối diện đang nhìn hắn.
Đao tỷ hôm nay cũng có chút không đúng.
Trên mặt ngược lại vẫn như cũ là bình tĩnh không lay động, chỉ là tư thế ngồi có chút kỳ quái.
Trước kia mỗi lần ngồi đối diện hắn, nàng đều sẽ đưa chân, chân cơ hồ đụng chân của hắn, tư thế ngồi rất nhẹ nhàng hào phóng.
Nhưng hôm nay, nàng lại uốn chân lên hướng vào trong, chăm chú co lại hai cái chân đến phía dưới chỗ ngồi.
Tư thế ngồi cẩn thận nội liễm, sánh với đại đao bên cạnh và thần thái uy nghiêm kia của nàng, rất không cân đối.
Lạc Thanh Chu rất muốn lại giải thích với nàng một câu, hắn thật không có hứng thú đối với chân nàng.
Sở Tiểu Tiểu đang quan tâm hỏi tên thanh niên gọi Chu Bá Ước kia, hỏi hắn hôm qua nếu không bị người đánh, làm sao trong cổ tất cả đều là dấu móng tay.
Lúc này, ánh mắt của mấy người trong xe mới cùng một chỗ nhìn về phía thanh niên trầm mặc ít nói kia.
Quả nhiên, bên trong cổ của hắn tràn đầy dấu móng tay.
Bất quá nhìn tình huống, hẳn là tối hôm qua mới phát sinh.
Bởi vì chạng vạng tối mọi người cùng nhau từ Hắc Mộc lâm về thành, trên cổ của hắn không có.
Chu Bá Ước vốn hướng nội, không thích nói chuyện, lúc này gặp ánh mắt của mọi người đều nhìn về mình, sắc mặt lập tức đỏ lên, trầm mặc một hồi, mới nói:
- Bị người cào.
Ngô Khuê bên cạnh lộ ra mỉm cười chỉ nam nhân mới hiểu, thấp giọng nói:
- Nữ nhân cào? Tối hôm qua quá kịch liệt?
Chu Bá Ước cúi đầu, lúng túng nói:
- Mẹ vợ...
Vừa nghe lời này, mỉm cười trên mặt Ngô Khuê lập tức cứng đờ.
Những người khác trong xe cũng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, một mặt bất khả tư nghị (*) nhìn hắn.
[*Khó tin]
Bầu không khí đột nhiên có chút ngưng kết.
Trầm mặc nửa ngày.
Đao tỷ mở miệng giúp hắn giải thích:
- Mọi người đừng nghĩ sai lệch, Chu Bá Ước là người ở rể của phủ đệ nào đó, ta gặp qua hắn mấy lần tại nội thành. Vị mẹ vợ kia... Tính tình có chút không tốt, đã từng nhục mạ ẩu đả qua hắn trên đường.
Nói xong, nàng lại vội vàng nói xin lỗi:
- Chu Bá Ước, thật có lỗi, hình như ta không nên nói những chuyện này.
Chu Bá Ước đau thương cười một tiếng, nói:
- Không có chuyện gì Đao tỷ, ta cũng không sợ bị người nhận ra. Ta thường xuyên đi theo mẹ vợ ở trên đường, cũng thường xuyên bị nàng nhục mạ ẩu đả, đoán chừng tất cả mọi người đều biết ta, cũng không có gì dễ giấu diếm.
Mặt mũi mọi người nhất thời tràn đầy đồng tình nhìn hắn.
Sở Tiểu Tiểu nắm chặt tay nhỏ, căm giận mà nói:
- Chu ca ca, mẹ vợ ngươi làm sao xấu như vậy chứ? Không phải ngươi là võ giả à, làm sao không phản kháng?
Chu Bá Ước trầm mặc không nói.
Ngô Khuê một bên khổ sở nói:
- Ngươi cũng đã nghe, Đao tỷ nói hắn là người ở rể. Đoán chừng họ này đều theo người ta, nam nhân đi qua ở rể, nào có tôn nghiêm và quyền lợi phản kháng gì, có đôi khi còn không bằng nô lệ.
Đao tỷ cũng gật đầu nói:
- Nam nhân thà rằng không thành thân, cũng tốt nhất đừng đi ở rể. Tiến vào nhà khác, mất mặt không có tôn nghiêm không nói, còn bị người bắt mình làm trâu làm ngựa, nghiền ép, thậm chí nhục mạ ẩu đả. Người ở rể là không có tôn nghiêm và địa vị nhất, chúng ta bây giờ còn tốt, người ở rể còn có thể ra ngoài giúp trong phủ làm ăn, thậm chí còn có thể tham gia khoa cử và võ thi. Thời còn tiền triều, người ở rể thậm chí không thể tùy tiện đi ra ngoài, khoa cử cái gì càng đừng suy nghĩ, làm sai chuyện trong phủ, thậm chí có khả năng trực tiếp bị đánh chết chìm giếng...
Ánh mắt Chu Bá Ước đỏ ngầu, cúi đầu không nói.
Ngô Khuê thở dài nói:
- Đầu năm nay, có thể có một nơi ở, có phần cơm ăn, có thê tử có con nhỏ cũng không tệ. Những thứ này đều là trong phủ người ta cho, sao hắn lại có thể phản kháng? Mà pháp luật cũng không cho cho phép người ở rể ngỗ nghịch trưởng bối và nhà vợ. Giống Chu huynh đệ như vậy, chỉ có thể chờ đợi sau này chân chính có bản lãnh, rời nhà trốn đi, hoặc trở nên nổi bật, có thân phận, như thế mới có thể mở mày mở mặt.
Mấy người ngươi một lời, ta một câu, cũng đang thảo luận người ở rể đáng thương.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu một mực không nói gì đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
- Cũng không nhất định. Có người ở rể, cho dù còn không có trở nên nổi bật, cũng có thể lẫn vào phong sinh thủy khởi ở trong vợ nhà.
Nàng thấy mấy người đều mặt mũi tràn đầy không tin nhìn nàng, lập tức hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nói:
- Dù sao ta cũng biết một nhà, người ở rể trong phủ nhà kia là thư sinh yếu đuối, có chút tài hoa, bộ dáng cũng không tệ.