Tần Vi Mặc sáng mắt lên, cười nói:
- Tựa như tiệc tối lần trước, đúng không?
Lạc Thanh Chu đối mặt với ánh mắt nàng, gật đầu nói:
- Đúng.
- Tỷ phu, có nắm chắc không?
- Có thể thử một chút.
- Vậy Vi Mặc nhất định phải đi.
- Ừm.
- Tỷ phu, đi tỷ tỷ nơi đó nói một tiếng đi, khuyên nhủ tỷ tỷ, để nàng lần này cùng theo đến kinh đô.
- Nhị tiểu thư đi không?
- Ta... Ta suy nghĩ lại một chút.
Trong thư phòng, nhiệt độ thích hợp, bầu không khí nhu hòa.
Hai người lại nói một lát.
Lạc Thanh Chu cáo từ rời đi.
- Tỷ phu... Vi Mặc biết tỷ phu gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên, sẽ không lại quấy rầy tỷ phu, tỷ phu không cần mỗi ngày đều tới, Vi Mặc không sao đâu...
- Ừm.
Lạc Thanh Chu đi ra khỏi phòng, Thu nhi phục thị mang vào giày.
Đi đến hành lang, hắn đột nhiên lại đi qua đẩy ra cửa sổ, nhìn thiếu nữ yếu đuối đang ngẩn người trong phòng nói:
- Nhị tiểu thư, đêm mai ta tới cho ngươi uống thuốc. Nếu như đêm nay lại ho khan cứ bảo Châu nhi đi qua tìm ta, không cần sợ quấy rầy ta.
Trên mặt thiếu nữ hiện ra ý cười vui vẻ:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, giúp nàng đóng cửa sổ lại, quay người rời đi.
Đi đến tiểu viện, Châu nhi đột nhiên hỏi:
- Cô gia, người sẽ đi theo giúp tiểu thư nhà ta sao?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua phi đao trong tay nàng, trầm mặc một chút, không có trả lời, trực tiếp rời đi.
- Bạch!
Phi đao bắn nhanh mà ra, tinh chuẩn đâm vào bên trên một đóa hoa tươi ở dưới tường viện đối diện.
Trong tay Châu nhi đột nhiên lại xuất hiện ba thanh phi đao.
Nàng lạnh mặt, hung hăng cùng một chỗ ném ra ngoài, miệng hừ lạnh nói:
- Nam nhân phụ lòng, đều phải chết!
Linh Thiền Nguyệt cung.
Trong hậu hoa viên, Hạ Thiền một bộ váy áo xanh nhạt đang luyện kiếm.
Bách Linh cầm trong tay một đóa hoa tươi vừa hái, đang dựa vào cửa tròn, nhàm chán xé cánh hoa, miệng đếm “Một hai ba năm sáu”.
Trong lương đình.
Tần Khiêm Gia một bộ váy trắng an tĩnh ngồi trước bàn đá, đang xem một quyển thi từ do chữ nhỏ xinh đẹp viết xuống.
- Tỷ tỷ, đây đều là tỷ phu viết, ngươi có thể nhìn.
Lúc thiếu nữ nhu nhược đưa cho nàng quyển thi từ này, trong ánh mắt có ôn nhu, cũng có một tia chờ mong.
Giống như đây là nàng viết, muốn được nghe tỷ tỷ khích lệ.
- Tỷ tỷ, tỷ phu rất có tài hoa... Mà hắn rất tốt, thật rất tốt, không chỉ đối với Vi Mặc...
Tần Khiêm Gia nghiêm túc nhìn, mỗi chữ mỗi câu, tựa hồ muốn từ bên trong những câu thơ duyên dáng này nhận thức lại thiếu niên quen thuộc mà xa lạ kia.
Gió đêm phất qua, hàn ý xập nhập vào người.
Mặc một bộ váy màu vàng, Bách Linh đứng ở cửa ra vào vườn hoa, không khỏi run run một chút, chuẩn bị đi vào.
Nhưng lúc này.
Nàng đột nhiên nghe được một hồi tiếng bước chân quen thuộc.
Ngẩng đầu nhìn lại.
Đạo thân ảnh quen thuộc kia đi tới, trong mắt lộ ra ánh sáng ôn nhu, sau đó nâng lên một ngón tay, im lặng chỉ chỉ môi của hắn.
Trái tim Bách Linh lập tức nhảy một cái, gương mặt đỏ lên, quay người đi vào vườn hoa, lớn tiếng nói với thiếu nữ băng lãnh đang luyện kiếm:
- Thiền Thiền, cô gia ngứa miệng, nhanh dùng kiếm đâm hắn.
Dưới cây hoa đào.
Một thiếu nữ khoác váy áo xanh nhạt, múa bảo kiếm trong tay càng thêm lăng lệ.
Lạc Thanh Chu tiến vào vườn hoa, nhìn nàng một cái, lại nhìn thiếu nữ trốn vào mái hiên một chút, đi thẳng tới đình nghỉ mát.
- Đại tiểu thư.
Đi vào trước đình nghỉ mát, hắn chắp tay hành lễ, vẫn cung kính như cũ.
Một thiếu nữ y phục tuyết trắng, tuyệt mỹ không tì vết ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía hắn, giống như đang đánh giá hắn, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, chủ động hỏi:
- Đại tiểu thư, ta rồi mới tới chỗ nhị tiểu thư nơi đó. Nhị tiểu thư nói qua mấy ngày có thể sẽ đi kinh đô, ngươi đi không?
Ngoài đình, dưới cây hoa đào.
Thiếu nữ đang múa kiếm ngừng lại, bảo kiếm trong tay phản xạ ra một đạo quang mang rét lạnh ở dưới ánh trăng, chiếu xuống bên trong đình, rơi vào dưới chân của hắn.
Tần Khiêm Gia trầm mặc một chút, nói:
- Không đi.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn dung nhan thanh lãnh tuyệt mỹ không tì vết trước mặt, nói:
- Thật ra đại tiểu thư ở chỗ này, cũng không có chuyện gì, không bằng đi cùng nhị tiểu thư đi, cũng xem như có người bầu bạn.
Tần Khiêm Gia không nói gì thêm.
Bách Linh đột nhiên im lặng đi tới, hỏi:
- Cô gia, ngươi đi không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta sau một đoạn thời gian mới đi, đại khái là thi Hương xong.
Bách Linh cau mày nói:
- Người không bồi nhị tiểu thư sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đại tiểu thư nếu không bồi, tự nhiên có Mỹ Kiêu biểu tỷ bồi tiếp.
Trong hoa viên lâm vào yên tĩnh.
Sau một lúc lâu.
Bách Linh mới nói:
- Cô gia, tiểu thư nhà ta tạm thời cũng không đi.