Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, chuẩn bị cáo từ.
Thân ảnh tuyết trắng trong đình đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi và Vi Mặc thế nào?
Lạc Thanh Chu giật mình, nhìn nàng đáp:
- Đại tiểu thư chỉ cái gì?
Hai con ngươi Tần Khiêm Gia thanh lãnh nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Trong nhà hẳn là đều đồng ý, chỉ nhìn ngươi. Nếu ngươi đồng ý, ta có thể viết xuống hưu thư, thành toàn các ngươi.
- Hô ——
Gió đêm phất qua, cánh hoa bay xuống.
Nước trong hồ dâng lên tầng tầng gợn sóng, đánh nát ánh trăng, sao trời, sóng nước lấp loáng.
Thiếu nữ dưới cây hoa đào ngoài đình nắm chặt kiếm trong tay.
Trong hoa viên lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Lần này yên tĩnh, thời gian càng dài hơn một chút.
Hồi lâu sau.
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, cung kính nói:
- Đại tiểu thư, ta không đồng ý. Nếu như ta có làm sai chỗ gì, mời ngươi vạch ra, ta sẽ sửa. Nếu như không có, ngươi không có quyền bỏ ta. Cho dù là nam tử cưới vợ, nếu như thê tử không sai lầm, cũng không thể tùy tiện từ hôn, trừ phi là thiếp. Nhưng ta cũng không phải là thiếp.
Bách Linh một bên đột nhiên nói:
- Cô gia, ngươi lần trước đi thanh lâu.
Lạc Thanh Chu quay đầu hỏi:
- Ngươi trông thấy sao?
Bách Linh nói:
- ... Cô gia tự mình cũng thừa nhận.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi có chứng cứ chứng minh ta thừa nhận sao? Nhân chứng vật chứng, có không?
Bách Linh lập tức quay qua nói với thiếu nữ dưới cây hoa đào:
- Thiền Thiền, cô gia có phải thừa nhận hay không?
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp.
Thiếu nữ dưới cây nhìn hắn, trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
- Không có... Hắn không có đi.
Bách Linh nhìn nàng một cái, lại nói:
- Cô gia ngủ lại chỗ nhị tiểu thư nơi đó, là không chung thủy với tiểu thư, cái này cũng có thể bỏ qua à? Thiền Thiền, ngươi không chỉ thấy được một đêm, đúng không?
Thiếu nữ dưới cây vẫn như cũ là gương mặt xinh đẹp băng lãnh, thấp giọng nói:
- Không, ta không, nhìn thấy.
Bách Linh lập tức dậm chân buồn bực nói:
- Thiền Thiền! Vậy ngươi nhìn thấy cô gia khi dễ ta chứ? Tiểu thư còn không có đồng ý để cho ta hầu hạ cô gia, cô gia đã khi dễ ta, đây cũng là không chung thủy với tiểu thư! Có thể bỏ.
Thiếu nữ dưới cây vẫn như cũ nói:
- Ta không, nhìn thấy.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.
Bách Linh tức giận nói:
- Thiền Thiền, ngươi thay đổi! Ngươi trước kia sẽ không nhìn cô gia nhiều thêm một chút, ngươi trước kia càng sẽ không nói láo! Nhưng bây giờ, ngươi vậy mà giữ gìn cô gia, ngươi vậy mà giúp cô gia nói láo! Ngươi... Ngươi có phải thích cô gia rồi hay không?
Thiếu nữ dưới cây không có nói tiếp.
Trong hoa viên, lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu.
Thiếu nữ trong đình lần nữa mở miệng:
- Ngươi xác định, không đồng ý?
Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu:
- Xác định.
- Vì sao?
Nàng hỏi, trong con ngươi thanh lãnh lộ ra một tia nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn nàng, đối mặt ánh mắt nàng nói:
- Ta và đại tiểu thư đã chính thức bái đường thành thân, mặc dù đại tiểu thư chướng mắt ta, nhưng chúng ta vẫn như cũ là phu thê chân chính.
- Nếu như Đại tiểu thư không muốn ở cùng với ta, muốn rời đi, trước đó ta cũng đã nói, ta sẽ không ngăn cản, càng sẽ không quấn quít chặt lấy. Đại tiểu thư muốn khi nào rời đi thì khi đó cứ đi. Nhưng nếu như đại tiểu thư là vì muội muội của ngươi, muốn bỏ ta, thật có lỗi, ta không thể tiếp nhận. Ta là người, không phải hàng hóa, ta cũng có tôn nghiêm của mình. Nếu như ta thích nhị tiểu thư, ta sẽ tự mình tranh thủ, mà không cần đại tiểu thư bố thí, cùng... Vũ nhục.
Dừng một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh thâm thúy của nàng, thần sắc bình tĩnh nói:
- Đại tiểu thư, ngươi trước đã vũ nhục ta qua một lần.
Trong hoa viên, lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Bách Linh ở một bên giật giật bờ môi, tựa hồ muốn hỗ trợ giải thích một chút, bất quá nhìn lại thiếu nữ trong đình cùng thân ảnh dưới cây hoa đào, đành phải nhịn xuống.
Tần Khiêm Gia trầm mặc một lát, nhìn hắn hỏi:
- Ngươi chuẩn bị làm sao tranh thủ?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Sang năm thi Hương, ta sẽ chủ động yêu cầu đại tiểu thư giải trừ hôn ước, trước đi dâng hương báo cho mẫu thân của ta, sau đó... Mặc kệ đến lúc đó như thế nào, ta đều sẽ rời khỏi đại tiểu thư, để đại tiểu thư tự do, có thể chứ?
Tần Khiêm Gia nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, thản nhiên nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu không có dừng lại thêm, chuẩn bị cáo từ.
Hắn nhìn thiếu nữ bên cạnh một chút, đột nhiên lại nói với thiếu nữ trong đình:
- Đại tiểu thư, ta còn có một yêu cầu. Ta cảm thấy yêu cầu này cũng không quá phận.
Tần Khiêm Gia cũng không suy nghĩ, cũng chưa hỏi thăm, nói thẳng:
- Ta đáp ứng ngươi.