Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, yên lặng gật đầu.
Tiến vào thư phòng.
Tần Vi Mặc đi tới bàn trước cửa sổ, cầm lên cục mực, cọ xát lấy mực trong nghiên mực, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, viết một bài 【 Thưa thớt thành bùn 】 và 【 Mặt người hoa đào 】 cho Vi Mặc, được không?
Lạc Thanh Chu giật mình, nhẹ gật đầu, đi đến án ngồi xuống, mở ra giấy tuyên tuyết trắng.
Cầm bút, chấm mực.
- Ngoài dịch trạm, bên cạnh cây cầu gãy, lặng lẽ nở hoa không ai hay....
Viết đến một câu cuối cùng “Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên”, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ yếu đuối bên cạnh nói:
- Nhị tiểu thư, yên tâm, ngươi sẽ không có chuyện gì, tin tưởng ta.
Tay mềm Tần Vi Mặc mài mực, mỉm cười, ôn nhu nói:
- Vi Mặc đương nhiên tin tưởng tỷ phu.
Lạc Thanh Chu đối mặt ánh mắt nàng, an tĩnh một hồi, lại nâng bút chấm mực, viết xuống trên giấy tuyên câu thơ “Mặt người không biết đi nơi nào, hoa đào vẫn như cũ cười đón gió xuân”.
Đợi nàng đi kinh đô, có khả năng sẽ không trở về.
Lúc trở lại, chỉ sợ nơi này đã cảnh còn người mất.
Nàng đang lo lắng những thứ này sao?
Lạc Thanh Chu viết xong, yên lặng làm khô bút tích trên giấy.
Do dự một chút, lại ghi thêm danh tự ở cuối bài: Lạc Mặc.
Tần Vi Mặc nhìn hai chữ này, trong mắt lộ ra nụ cười ôn nhu:
- Tỷ phu, Lạc Mặc trên giấy, như tâm dính vào mực. Vi Mặc mãi mãi cũng sẽ không quên, tỷ phu lần đầu tiên đặt bút mực viết ra tác phẩm đầu tiên cho Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu để bút xuống mực, đứng lên nói:
- Nhị tiểu thư, lời này của ngươi có chút thương cảm. Là bởi vì Tần phủ gần đây gặp phải chuyện sao?
Tần Vi Mặc khẽ thở một hơi, nói:
- Có lẽ rất nhanh, Tần phủ sẽ không tồn tại. Tỷ phu, nếu như lần này Vi Mặc và Mỹ Kiêu tỷ cùng đi kinh đô, có khả năng sẽ không trở lại nữa. Phụ thân cùng mẫu thân mấy người xử lý xong chuyện nơi đây cũng sẽ rời đi. Vi Mặc ở chỗ này sinh sống nhiều năm, nói thật, có chút không nỡ.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nơi này xác thực rất tốt.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Bất quá đối với Vi Mặc mà nói, từ khi tỷ phu đi tới, nơi này mới bắt đầu dần tốt lên.
Lạc Thanh Chu vịn nàng ngồi xuống, nói khẽ:
- Nhị tiểu thư, ngươi trước tiên có thể đi với Mỹ Kiêu tỷ đến kinh đô.
Tần Vi Mặc có chút cúi đầu:
- Vi Mặc biết, hiện tại tỷ phu sẽ không rời đi.
Lạc Thanh Chu trầm giọng nói:
- Ta còn có chút việc cần hoàn thành.
Tần Vi Mặc ngẩng đầu nhìn hắn:
- Tỷ phu, nếu như tỷ tỷ, Bách Linh và Hạ Thiền các nàng đều đi theo Vi Mặc, tỷ phu sẽ đi không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Tạm thời sẽ không.
Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu nhìn hắn một hồi, nói khẽ:
- Tỷ phu, Vi Mặc tin tưởng, tỷ phu nhất định sẽ thành công.
Nàng cũng không hỏi chuyện gì, nhưng tựa hồ có thể đoán được.
Lạc Thanh Chu khẽ gật đầu:
- Tạ ơn.
Tần Vi Mặc vươn tay, cầm tay áo rộng rãi của hắn, mặt mũi tràn đầy ân cần nói:
- Tỷ phu, tay ngươi bị thương?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:
- Làm sao Nhị tiểu thư biết?
Hắn giơ tay lên, phía trên vẫn như cũ có vết tích vỡ tan.
Mặt mũi Tần Vi Mặc tràn đầy đau lòng, duỗi ra đầu ngón tay tinh tế tuyết trắng, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, run giọng nói:
- Tỷ phu, đau không?
- Không đau.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:
- Người luyện võ, bị thương là không thể tránh được.
Tần Vi Mặc ngẩng đầu lên nói:
- Thế nhưng tỷ phu mặc nho bào, là người đọc sách.
Lạc Thanh Chu không lời nào để nói.
Tần Vi Mặc cười cười, trong con ngươi nhìn hắn tràn đầy quang mang sáng lấp lánh:
- Tỷ phu mỗi lần nhìn thấy mẫu thân, đều sẽ chắp tay bái chào, hôm nay hai cánh tay đều núp ở trong tay áo, không dám lấy ra. Là sợ nhị ca và Mỹ Kiêu tỷ thấy được, liếc mắt nhìn ra tỷ phu vụng trộm luyện võ?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, nếu như ta nói cho ngươi, thương thế kia trên tay của ta là nhị ca và Mỹ Kiêu tỷ hai người cấu kết với nhau làm việc xấu đánh lén, ngươi tin hay không?
Tần Vi Mặc: - ...
Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa.
Tần Vi Mặc cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Tin, tỷ phu nói cái gì, Vi Mặc đều tin tưởng.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Nhị tiểu thư, ngày kia Thành Quốc phủ tổ chức yến hội, Tần phủ chúng ta sẽ để ai đi?
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Phụ thân, mẫu thân, chỉ hai người bọn họ. Nếu như tỷ phu muốn đi, Vi Mặc cũng sẽ đi, đến lúc đó lại mang thêm Hạ Thiền, lại nhiều thêm ba người.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhị tiểu thư, ta muốn đi xem dáng vẻ bọn hắn đắc ý.