Tần Xuyên cau mày, hai tay chắp sau lưng đứng ở cửa ra vào, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
Không bao lâu.
Châu nhi dẫn Lạc Thanh Chu đi vào tiểu viện.
Tần Xuyên nhìn thấy, trên mặt tươi cười nói:
- Thanh Chu, chỉ chờ ngươi, mau vào, mẫu thân có việc thương lượng với ngươi.
Lạc Thanh Chu đi đến, cúi đầu chào một tiếng:
- Nhị ca.
Tần Xuyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:
- Gần đây thế nào? Cả ngày ở trong phòng đọc sách, buồn bực hay không?
- Còn tốt.
Lạc Thanh Chu đáp một tiếng, trong lòng nói thầm: “Buồn bực cũng không buồn bực, chỉ là có chút đau, nhị ca ngươi hôm nay ra tay quá độc ác.”
Vào phòng.
Hắn khom người cúi đầu gọi:
- Nhạc mẫu đại nhân, nhị tiểu thư, biểu tiểu thư.
Hôm nay hắn không có chắp tay.
Tống Như Nguyệt có chút nhíu nhíu mày, cũng không có so đo, nói thẳng:
- Đêm nay để ngươi đến là có hai chuyện muốn thương lượng với ngươi. Thứ nhất, tối ngày mốt, Thành Quốc phủ thiết yến, vị đại phu nhân kia được phong cáo mệnh phu nhân, theo lý thì ngươi là hẳn phải đi. Bất quá, ta và nhạc phụ ngươi đều không đề nghị ngươi đi, dù sao ngươi và bọn hắn cũng không có quan hệ gì. Chuyện này, cần chính ngươi quyết định.
Dừng một chút, lại nói:
- Chuyện thứ hai, là liên quan tới chuyện đưa Vi Mặc đi kinh đô chữa bệnh.
- Hai ngày nữa, người kinh đô tới đón Mỹ Kiêu rời đi, ta và nhạc phụ ngươi có ý là để Vi Mặc cũng đi theo đến kinh đô chữa bệnh. Ngươi cả ngày ở trong nhà đọc sách, đoán chừng cũng buồn bực đến hoảng, người ta nói đọc sách không thể đọc sách chết, cần phải đi ra ngoài du lịch mở mang hiểu biết. Cho nên ta và nhạc phụ ngươi thương lượng một chút, muốn ngươi bồi tiếp Vi Mặc cùng đi kinh đô, trước tiên ở trong phủ biểu tỷ Mỹ Kiêu của các ngươi, ở nơi đó đọc sách.
- Kinh đô có rất nhiều thư viện, người đọc sách cũng rất nhiều, sau khi ngươi đến nơi đó, có thể kết giao bằng hữu, có thể biết càng nhiều thứ, về sau cũng có chỗ tốt cho ngươi. Còn khi thi Hương, ngươi trở lại tham gia là được.
- Đương nhiên, chuyện này, cũng cần chính ngươi quyết định.
Tống Như Nguyệt nói xong, ánh mắt nhìn hắn, không nói thêm gì nữa, chờ đợi hắn suy nghĩ cùng quyết định.
Tần Xuyên ở một bên mở miệng nói:
- Thanh Chu, nhị ca cũng đề nghị ngươi ra ngoài tăng thêm kiến thức. Lúc đầu nhị ca cũng muốn ra đi, nhưng làm sao phụ thân và mẫu thân đều không cho phép. Ngươi lần này đi kinh đô, còn có thể đi gặp đại ca một lần. Ngươi và Khiêm Gia thành thân, đại ca chỉ biết được ở trong thư, cũng gửi tin chúc phúc, hắn rất muốn nhìn ngươi.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, chuyện này đã nói với đại tiểu thư chưa?
Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:
- Nói với nàng làm gì? Ngươi yên tâm, nàng sẽ không quản chuyện của ngươi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc.
Tống Như Nguyệt còn muốn lên tiếng, Tần Vi Mặc ngồi ở bên cạnh nói khẽ:
- Mẫu thân, các ngươi đi về trước đi, Vi Mặc muốn một mình nói chuyện cùng tỷ phu.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày, đứng lên nói:
- Thanh Chu, chuyện này cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi suy nghĩ thật kỹ. Còn có, đám Nhị thúc ngươi đều đồng ý, hai ngày nữa ngươi chọn ngày tốt nhất, dời mộ phần cho mẫu thân ngươi.
Nói xong, nàng không đợi thêm, sắc mặt nghiêm túc rời đi.
Nhìn ra được, tâm tình nàng hôm nay thật không tốt.
Hiển nhiên là chuyện Đại phu nhân Thành Quốc phủ được phong cáo mệnh phu nhân.
Nam Cung Mỹ Kiêu hiển nhiên cũng có tâm sự, đứng lên nói:
- Vi Mặc, ta cũng đi về trước. Mặc kệ hắn có đi hay không, ta hi vọng ngươi có thể đi theo ta. Bệnh của ngươi, không thể lại trì hoãn.
Nói xong, nàng cũng không nhìn Lạc Thanh Chu, lãnh ngạo rời đi.
Tần Xuyên cũng tới vỗ vỗ bả vai Lạc Thanh Chu, nhẹ nhàng nói:
- Thanh Chu, hảo hảo suy nghĩ một chút đi. Hiện tại tình huống Mạc Thành có chút phức tạp, Tần gia chúng ta gần đây lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, một thư sinh yếu đuối như ngươi, đợi ở chỗ này thực sự quá nguy hiểm. Nhị ca vẫn đề nghị ngươi theo Vi Mặc cùng rời đi. Kinh đô phồn hoa như gấm, rất thích hợp với ngươi.
- Đa tạ nhị ca.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói tạ.
- Ừm.
Tần Xuyên lại lên tiếng chào Nhị muội nhà mình, quay người rời đi.
Trong phòng khách an tĩnh lại.
Các nha hoàn ma ma bên ngoài hành lang cũng đều đi sạch.
Chỉ có Châu nhi và Thu nhi còn đứng ở bên ngoài.
Tần Vi Mặc đứng người lên, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, đi thư phòng nói chuyện đi, bên ngoài có chút lạnh.
Thu nhi vội vàng tiến đến, đi qua hỗ trợ đẩy ra cửa thư phòng.
Tần Vi Mặc cau lại đôi mi thanh tú, hiển nhiên tâm sự nặng nề, đi ở phía trước tiến vào thư phòng.
Lạc Thanh Chu theo tới cửa, Thu nhi ngồi xuống, giúp hắn cởi giày, thấp giọng nói:
- Cô gia, tiểu thư tối hôm qua lại ho khan.