Đôi mắt đẹp Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫn như cũ sáng rực mà nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Tiên sinh, có thể trực tiếp trả lời bản cung không? Nếu như tướng soái là nữ tử, chủ nhân của một nước cũng là nữ tử, kế sách này của địch nhân kia có phải liền triệt để không dùng hay không? Nếu như kế sách này không dùng, vậy có phải hay không biểu thị, rất nhiều kế sách khác có tác dụng đối với nam tử, thật ra đều vô dụng đối với thống soái nữ tử, là như vậy sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu trầm mặc một chút, nói:
- Cũng không phải là như vậy.
- Ồ?
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, đối mặt ánh mắt nàng, nói:
- Điện hạ, mỹ nhân kế đích thật là sử dụng cho thống soái nam tử, nhưng nếu như đối phó thống soái nữ tử, thật ra có thể sử dụng mỹ nam kế, hoặc là mưu kế tình cảm khác. Chỉ cần là người, đều sẽ có cảm tình, mặc kệ là nam hay là nữ, đều sẽ có nhu cầu thân thể và nhu cầu tình cảm, đều sẽ có dục vọng. Chỉ cần bắt được những thứ này, vô luận thống soái đối phương là nam hay là nữ, đều có cơ hội thi triển mưu kế.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt vẫn như cũ đối mắt với nàng, tiếp tục nói:
- Điện hạ cảm thấy nữ tử làm thống soái, có khả năng sẽ phòng ngừa rất nhiều sai lầm, có khả năng sẽ không phạm phải rất nhiều mưu kế của đối phương, giả thiết này cũng không thành lập. Nếu như điện hạ thật nghĩ như thế, về sau có thể sẽ bỏ ra một cái giá rất nặng nề.
Bầu không khí đột nhiên trở nên càng căng thẳng đè nén hơn.
Thị nữ bên cạnh nắm cục mực trong tay khẽ run, nàng ngẩng đầu, ánh mắt giật mình nhìn thiếu niên gan to bằng trời trước mắt.
Trong phòng lặng im hồi lâu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, mở miệng nói:
- Đa tạ tiên sinh giải đáp và đưa ra cao kiến, tiên sinh nói lời này, bản cung nhất định cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, quay đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, đứng dậy chắp tay nói:
- Điện hạ, thời điểm không còn sớm, tại hạ cần phải trở về.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Lúc đầu hôm nay để tiên sinh đến, bản cung muốn nói cho tiên sinh mấy câu, bất quá bây giờ xem ra, là không cần thiết. Tâm ý tiên sinh, bản cung đã hiểu. Bất quá bản cung vẫn muốn hỏi một câu, tiên sinh đến cùng là vì cái gì?
Lạc Thanh Chu im lặng không nói, không có trả lời.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không tiếp tục hỏi nhiều, đứng người lên, cười nói:
- Tiên sinh, bản cung nghe nói trong phòng ngươi kia cũng chỉ có một nha hoàn phục vụ. Tiên sinh giúp bản cung nhiều như vậy, bản cung cũng không có cái gì cho tiên sinh, coi như muốn cho, tiên sinh cũng không dám nhận. Cho nên liền đưa cho tiên sinh một nha hoàn để phục thị đi.
Nói rồi, nàng nhìn về phía thiếu nữ mài mực bên cạnh.
Thiếu nữ đang mài mực cúi đầu, chậm rãi đứng lên, lập tức xoay người, đối mặt với Lạc Thanh Chu, đột nhiên cởi ra dây thắt lưng bên hông, sa mỏng trên người trong nháy mắt trượt xuống, lộ ra một bộ thân thể hoàn mỹ như ngọc phấn nộn mê người.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:
- Nàng gọi Hoa Cốt, là Thánh nữ môn phái nào đó của Bách Hoa quốc, thân thể trời sinh mang theo dị hương, đông ấm hè mát.
- Từ nhỏ ăn mật hoa linh thủy lớn lên, các nơi toàn thân đều là phấn nộn thơm ngọt, cho dù nước mắt, mồ hôi, nước bọt các loại chất lỏng đều sẽ ngọt ngào như chất mật. Bất quá, tuổi thọ của nàng nhiều nhất chỉ có hai mươi. Tựa như hoa tươi, nở rộ tại thời điểm đẹp nhất, cũng sẽ tàn lụi tại thời điểm đẹp nhất. Tiên sinh, mang nàng về đi, nàng cũng muốn có một cái nhà của mình, có nàng bồi tiếp người. Nàng đi theo bên người bản cung, hoàn toàn là lãng phí. Thật ra khi lần đầu tiên tiên sinh tới đây, ánh mắt của nàng đã chưa hề rời khỏi tiên sinh, cho dù cách tường, cách rèm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói một hồi.
Thiếu nữ cúi đầu, trên gương mặt phấn nộn tràn đầy đỏ ửng.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Điện hạ, lúc trước người thật lừa giết qua mười vạn hàng quân Bách Hoa quốc sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiên sinh có thể đem nàng mang về mà hỏi nàng, cũng có thể hỏi Nguyệt Vũ, các nàng đều sẽ nói cho tiên sinh.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, khom người cúi đầu, chắp tay nói:
- Đa tạ ý đẹp của điện hạ, chỉ là trong nhà tại hạ có thê tử, còn có rất nhiều nha hoàn phục thị, cho nên tại hạ chỉ có thể ghi trong lòng.
- Điện hạ, cáo từ.
Hắn không có dừng lại thêm, khom người thối lui.
Rèm châu vang động.
Hắn ra khỏi phòng, ở bên ngoài mang giày, một mình rời đi.
Lúc đi đến đình viện, thiếu nữ ôm kiếm dưới cây yên lặng đi tới, một mặt lạnh như băng đi theo phía sau hắn.
Gió đêm phất qua, viện đầy hương hoa.
Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu hỏi:
- Thiền Thiền, ta lúc đầu hỏi Bách Linh, nàng nói chỉ cần đại tiểu thư đồng ý, nàng có thể làm nha hoàn động phòng của ta. Ngươi thì sao? Ngươi có thể chứ?
Thiếu nữ sau lưng đột nhiên dừng bước.
Chạng vạng tối, tà dương hơi ngà ngà.
Trong xe ngựa trang trí tinh xảo, được hộ vệ chen chúc, chậm rãi chạy trên đường phố náo nhiệt.
Trong xe ngựa, yên tĩnh im ắng.
Lạc Thanh Chu cùng Nguyệt Vũ ngồi đối diện nhau.
Hạ Thiền vẫn như cũ ôm kiếm, mặt lạnh như băng ngồi ở bên cạnh hắn.
Nguyệt Vũ nhìn chằm chằm vành mắt bầm đen của hắn, trong mắt tràn đầy ý cười không che giấu được, nhịn một chút, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi:
- Lạc công tử, ai đánh?
Biết rõ còn cố hỏi.
Mặt Lạc Thanh Chu không biểu tình đáp:
- Chính ta.
Nguyệt Vũ nín cười nói:
- Vì sao muốn tự mình đánh mình đây?
Lạc Thanh Chu nói:
- Miệng tiện.
Đích thật là miệng tiện, đùa giỡn nhầm người, mà hắn không nên nhắc đến Bách Linh trước.
Vừa liên tiếp từ chối rất nhiều dẫn dụ của Trưởng công chúa, nhất thời đắc ý quên hình, hoặc nói nhất thời có chút phiền muộn, cho nên không nhịn được đùa giỡn Hạ Thiền cô nương duy nhất bên người một chút, sau đó liền...
- Ầm!
Bị một bàn tay trắng như phấn đánh vào trên con mắt.
Cũng là đáng đời.
Ánh mắt Nguyệt Vũ giật giật, nhìn thiếu nữ băng lãnh bên cạnh hắn một chút, đột nhiên hỏi:
- Lạc công tử, bình thường nương tử nhà ngươi quản rất nghiêm sao?
Lạc Thanh Chu không có trả lời, nhìn nàng hỏi:
- Nguyệt Vũ năm nay mấy tuổi? Phụ mẫu vẫn còn chứ?
Nguyệt Vũ lễ phép cười một tiếng, lại hỏi:
- Bình thường Lạc công tử đi ra ngoài, có phải đều có người đi theo hay không? Nghe nói Lạc công tử bình thường ngay cả tự do kết giao bằng hữu cũng không có, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng rồi Nguyệt Vũ cô nương, ngươi là người Bách Hoa quốc, ta nhớ được lúc trước Trưởng công chúa đánh bại đại quân Bách Hoa quốc, còn đi Thánh Thành Bách Hoa quốc du lãm một phen, Nguyệt Vũ cô nương có phải bị Trưởng công chúa mang về lúc kia hay không?
- Lạc công tử....
- Nguyệt cô nương nhớ nhà không?
- Lạc công tử, chúng ta trò chuyện...
- Nguyệt Vũ cô nương hiện tại có tự do không? Có thể tùy tiện kết giao bằng hữu, có thể tùy tiện ra ngoài du ngoạn?
- ...
Nụ cười trên mặt Nguyệt Vũ dần dần biến mất, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu cũng an tĩnh lại.
Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư.
Ba người trong xe đều im lặng yên ắng.
Không bao lâu, xe ngựa ngừng lại trước cửa chính Tần phủ.
Trên bậc thang, Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần khoác thêm áo lông chồn tuyết trắng đang được Thu nhi đỡ, sớm đã chờ lâu tại cửa ra vào.
Nhìn thấy xe ngựa chở người nào đó chậm rãi trở về dưới trời chiều màu vàng kim, trên gương mặt hơi tái nhợt thanh lệ của nàng lộ ra ý cười còn muốn động lòng người hơn cả ráng chiều.
Màn xe mở ra.
Lạc Thanh Chu đi ra từ trong toa xe, xuống xe ngựa.
Hạ Thiền từ một bên khác đi xuống, yên lặng đi tới đối diện, đứng ở dưới cây đại thụ bên ngoài mười bước, ôm kiếm, không nhúc nhích.
Nguyệt Vũ cũng đi xuống từ trong xe ngựa, nhìn thiếu nữ yếu đuối thanh nhã trên bậc thang.
Nguyệt Vũ nói:
- Tần nhị tiểu thư, ta cảm thấy có chuyện, ngươi có thể giúp Lạc công tử làm một chút chủ. Hắn là ở rể Tần phủ các ngươi, không tiện mở miệng cùng quyết định, cho nên ta chỉ có thể nói với Tần nhị tiểu thư ngươi.
Ánh mắt Tần Vi Mặc khẽ động, nói khẽ:
- Nguyệt Vũ cô nương mời nói.
Nguyệt Vũ đứng dưới bậc thang, có chút ngửa đầu nhìn nàng nói:
- Ta cảm thấy, nam tử ưu tú giống như Lạc công tử, Tần phủ các ngươi không nên quản quá nghiêm, hẳn nên cho hắn thêm một chút tự do, quan tâm một chút cuộc sống cùng nhu cầu của hắn.
Nói đến đây, nàng dừng một chút, rồi nói tiếp:
- Điện hạ nhà ta muốn ban cho Lạc công tử một nha hoàn, đối phương là nữ tử rất có thân phận của Bách Hoa quốc, cũng là một thị nữ điện hạ nhà ta rất yêu thích. Điện hạ suy tư thật lâu, mới quyết định đưa cho Lạc công tử, nhưng lại bị Lạc công tử từ chối. Tần nhị tiểu thư, Lạc công tử là người ở rể Tần phủ các ngươi, hắn đương nhiên không dám tự tiện tiếp thu bất kỳ cô nương nào, cho nên ta nghĩ, quyết định đến nói với ngươi một tiếng. Điện hạ quyết định muốn đưa đi ra, chắc chắn sẽ không lưu lại. Lạc công tử nếu không muốn, như vậy, cũng chỉ có thể đưa cho người khác.
Nàng nhìn về phía thiếu niên đang đi lên bậc thang, nói:
- Lạc công tử, Hoa Cốt ngươi cũng gặp, nếu đưa nàng cho người khác, ta cảm thấy thực sự đáng tiếc. Thật ra điện hạ có rất nhiều thủ hạ tướng lĩnh đều ngấp nghé Hoa Cốt. Đúng, Mạc Thành thành chủ các ngươi ngày đó nhìn thấy nàng ấy, hẳn cũng rất động tâm.