Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Không dám.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghiêng người sang, đưa tay đỡ hư không nói:
- Tiên sinh mời đến đây, hôm nay bản cung tìm tiên sinh đến, ngoại trừ muốn nghe tiên sinh giảng cố sự ra, còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh, mong rằng tiên sinh vui lòng chỉ giáo.
Lạc Thanh Chu cúi đầu đi vào.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn một chút, đi đến sau bàn, nói:
- Tiên sinh mời ngồi.
Đợi Lạc Thanh Chu ngồi xuống, nàng ngồi xuống theo, tự mình nắm vuốt tay áo rộng lượng, nâng bình trà, rót cho hắn một chén nước trà, cười nói:
- Tiên sinh uống rượu không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, cung kính đáp:
- Không uống.
Nam Cung Hỏa Nguyệt để bình trà xuống, cười nói:
- Ngẫu nhiên uống mấy chén cũng rất tốt. Nghe nói rất nhiều tài tử lưu lại tác phẩm xuất sắc thiên cổ đều là say rượu mới làm ra, lấy tài hoa của tiên sinh, cũng có thể thử một lần.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Điện hạ hôm nay muốn nghe cố sự gì?
Hai con ngươi Nam Cung Hỏa Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng gõ đánh lên trên bàn, giống như đang tự hỏi cái gì.
Sau một lúc lâu, mới nói:
- Tiên sinh, trời hôm nay cũng đã không còn sớm, bản cung nghe một chút mỹ nhân kế bên trong tam thập lục kế đi, tiên sinh có cố sự dạng này không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, đưa mắt nhìn qua thị nữ bên cạnh đang cúi đầu mài mực, người khoác sa mỏng, lộ nửa bộ ngực, cơ thể như ngọc như ẩn như hiện, trầm mặc một chút, nói:
- Có.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Mời tiên sinh giảng.
Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần, nhìn không chớp mắt, mở miệng nói:
- Phe địch tinh binh cường tráng, không thể công; phải dùng trí, lợi dụng tình. Để binh lực yếu đi, héo từ trong tâm...
- Binh cường quá mạnh, không thể địch, thế tất không đánh, vờ đầu hàng. Chuyện lấy đất đai cho người, chưa chắc được như ý nguyện; dùng tiền hay tơ lụa gấm vóc, cũng là hạ sách; duy chỉ có dùng mỹ nhân, hao mòn ý chí, mới là thượng sách, chính là có thể chuyển bại thành thắng...
Nam Cung Hỏa Nguyệt mở miệng nói:
- Ý của tiên sinh nói là, thế lực địch quân quá cường đại, binh lính không địch lại, chỉ có thể tạm thời khuất phục hắn. Dùng lợi ích hối lộ, tan rã ý chí, đúng không?
- Chính xác.
- Thế vì sao đất đai, tiền, tơ lụa đều là hạ sách, chỉ có mỹ nhân mới là thượng sách?
- Bẩm điện hạ, phương pháp hiến đất, cái này thế tất sẽ tăng cường lực lượng của địch nhân, giống như chuyện sáu nước tranh nhau để Tần được lợi, cũng không có kết quả gì tốt; mà dùng tiền tài châu báu, tơ lụa đi lấy lòng địch nhân, cái này tất nhiên tăng lên tài phú của địch nhân, đồng thời sẽ biểu hiện quá khiếp nhược vô năng, giống tiền triều phụng dưỡng Đại La quốc, Bách Hoa quốc như thế, cũng sẽ không có hiệu quả gì, kết quả vẫn như cũ là bị khi dễ cướp đoạt; chỉ có duy nhất dùng mỹ nhân kế mới thích hợp nhất, dạng này có thể làm hao mòn ý chí của tướng soái quân địch thậm chí chủ nhân của một nước, suy yếu thể chất của hắn, ảnh hưởng tâm tình cùng phán đoán của hắn, từ đó có thể gia tăng cảm xúc oán hận của thần tử cùng quân đội của hắn. Thời kỳ Xuân Thu, Việt Vương Câu Tiễn bị Ngô Vương Ngô Phù Sai đánh bại, liền dùng mỹ nữ Tây Thi lấy lòng Ngô Phù Sai, để hắn ham hưởng thụ, đánh mất cảnh giác, về sau Việt quốc đánh bại Ngô quốc. Ví dụ như vậy tiền triều cũng có rất nhiều...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nín thở ngưng thần nghe hắn chuyện trò, chậm rãi mà nói, ánh mắt lập tức sáng rực, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú mà tự tin của hắn đến xuất thần.
Thị nữ một bên mài mực cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, đầy tài hoa trước mắt, hai con ngươi ngập nước, giống như muốn tràn ra nước.
Một lần đàm luận, thế mà hai canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Ngoài cửa sổ, đã là mặt trời chiều ngả về tây.
Lạc Thanh Chu dừng lại, nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫn như cũ xuất thần mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn cùng con ngươi tràn đầy thần thái, run lên một hồi, mới tỉnh lại, nâng bình trà lên, giúp hắn châm trà, cười nói:
- Tiên sinh đại tài, bản cung tâm phục khẩu phục.
Ngừng một chút, nàng đột nhiên lại nói:
- Bất quá, tiên sinh nói ví dụ, những tướng soái và quốc quân kia đều là nam tử. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân quan, nhưng nếu như đổi lại thành nữ tử thì sao? Nữ tử là mỹ nữ, nữ tử là... Chủ nhân một nước. Vậy đối phương còn như thế nào thi triển mỹ nhân kế?
Vừa nghe lời này.
Không khí trong toàn bộ thư phòng tựa hồ đột nhiên trì trệ.
Yên tĩnh một hồi.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Điện hạ, tại hạ cũng chỉ bàn luận trên giấy, trong lời nói, nói ra chỉ cung cấp cho điện hạ tham khảo, cũng không phải chính là chân lý, cũng không phải thật có hiệu quả.