Lạc Thanh Chu trả lời:
- Đều thích.
- Có thai không?
- ...
- Thanh Chu, có sao?
-... Có.
- Thế nhưng... Thân thể Vi Mặc rất vô dụng, không thể hầu hạ Thanh Chu...
- Nhị tiểu thư, lần sau không được nói như vậy. Hai người cùng một chỗ, cũng không nhất định phải làm loại chuyện này. Ta cảm thấy nằm cùng một chỗ với nhị tiểu thư như thế này, ôm cùng một chỗ, an tĩnh nói chuyện một chút liền đã rất thỏa mãn. Những chuyện khác, ta thật ra không có hứng thú gì.
- Thanh Chu, ngươi có phải đặc biệt thích chân của nữ hài tử hay không?
- Không có.
- Thanh Chu, chờ về sau thân thể Vi Mặc tốt lên một chút, Thanh Chu muốn hi vọng Vi Mặc làm sao phục hầu ngươi đây?
- Nhị tiểu thư, ta vừa mới nói, thật ra chỉ cần có thể cùng nhị tiểu thư nằm chung một chỗ, ôm nhau, an tĩnh...
- Động thủ động cước, Thanh Chu chọn một.
-... Chân đi.
- Ừm.
- Đúng rồi nhị tiểu thư, đối phó vôi phấn, thật ra cũng có thể dùng nước. Đối phương ném vôi, ngươi ném nước, vôi phấn sẽ không có hiệu quả.
- Thanh Chu đang nói sang chuyện khác à?
- Không, ta chỉ muốn giúp tiểu biểu tỷ đối phó người xấu.
- Thanh Chu, tiểu biểu tỷ xinh đẹp không?
- Nhị tiểu thư xinh đẹp.
- Thanh Chu, vóc người tiểu biểu tỷ đẹp không?
- Vóc người nhị tiểu thư đẹp.
- Thanh Chu, ngực tiểu biểu tỷ lớn không?
- Ngực nhị tiểu thư... Vừa ... đủ...
Hai người nhẹ nói một lát, lại ôm cùng một chỗ thân mật trong chốc lát.
Tần nhị tiểu thư không tự giác nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo một vòng mỉm cười, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Thân thể của nàng vẫn như cũ rất suy yếu.
Cho dù nằm bất động, chỉ nói chuyện chẳng mấy chốc sẽ mỏi mệt.
Lạc Thanh Chu lấy ra hai bình linh dịch từ trong túi trữ vật, nhỏ mỗi bình một giọt lên đầu ngón tay của nàng, thấy linh dịch bị hấp thu, một lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực, lặng lẽ suy nghĩ kế hoạch sau này.
Lúc rạng sáng.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lấy cái trán thiếu nữ trong ngực một chút, sau đó tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn ra khỏi gian phòng, đầu tiên nhìn thoáng qua Châu nhi cùng Thu nhi phía ngoài, trước sau tìm tòi một vòng cả tòa phòng ốc, lại bay lên tới giữa không trung, tìm tòi một lần toàn bộ phủ đệ.
Thấy không có bất cứ dị thường nào, hắn bay ra khỏi Tần phủ.
Hẻm nhỏ cửa sau, đường đi cửa trước đều không thấy có người đang giám thị.
Hắn tiếp tục phi hành ở giữa không trung.
Rốt cục, sau khi đi qua ra cầu hình vòm nội thành phát hiện một đạo thân ảnh khả nghi.
Thân ảnh kia ngồi dưới đầu cầu, quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, mặt mũi tràn đầy dơ bẩn, trước mặt còn đặt một cái chén bể, giống như tên ăn mày.
Nhưng cái cổ của hắn trong cổ áo lộ ra rất sạch sẽ, hai tay đầu ngón tay cũng không có móng tay dơ bẩn, còn được cắt tỉa gọn gàng, ngẩng đầu nhìn về phía đường đi, ánh mắt cũng bắn ra tinh quang bốn phía. Mà thân thể của hắn, rất cường tráng.
Lạc Thanh Chu bồng bềnh ở giữa không trung, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, không tiếp tục quản hắn, trực tiếp đi ra khỏi thành.
Một đường nhanh như điện chớp, ánh mắt chăm chú tìm kiếm ở phía dưới.
Đợi hắn đi vào Tử Hà sơn, lại phát hiện mấy thân ảnh tối hôm qua trốn bên trong mảnh rừng cây kia.
Cánh rừng này là đường nhỏ cần phải đi qua khi muốn lên trên núi thăm phần mộ của mẫu thân hắn.
Đêm nay hết thảy chỉ có bảy người.
Tên lão giả họ Mai người mặc áo bào xám đêm nay không có ở đây, không biết đêm nay có việc không có tới, hay phục ở trong thành.
Lạc Thanh Chu lại quan sát một hồi, bay lên sườn núi.
Dưới bóng đại thụ, phần mộ mẫu thân lặng yên tọa lạc ở nơi đó, cũng không có vết tích bị đào.
Hắn yên lòng, xuống núi.
Lại chờ đợi trong chốc lát, đang lúc muốn rời đi, một tên trong đó trốn ở sau đại thụ đột nhiên mở miệng nói:
- Tin tức Thành Quốc phủ sẽ có sai lầm hay không? Tiểu tử kia căn bản cũng không biết chúng ta muốn đào phần mộ mẫu thân hắn?
- Hẳn là sẽ không.
- Thế nhưng sao lại không có động tĩnh gì? Không phải người đọc sách rất chú trọng chữ hiếu à? Nếu phần mộ mẫu thân hắn bị đào, ảnh hưởng đối với thanh danh hắn cũng không tốt.
- Chờ một chút xem đi, cũng có thể là Tần gia còn đang thương lượng.
- Tốt, đợi thêm hai ngày. Nếu như đến lúc đó vẫn không có động tĩnh, vậy chúng ta không cần khách khí, trực tiếp bới, ném ra cho chó hoang ăn. Mặc kệ có thể ảnh hưởng đến khí vận của hắn hay không, đến lúc đó chỉ cần lan chuyện này rộng ra ngoài, nói hắn và Tần gia không quan tâm phần mộ mẫu thân hắn, tự nhiên sẽ có người mắng bọn hắn...
Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, thấy phía dưới an tĩnh lại, thuận gió rời đi.
Còn có hai ngày thời gian.