Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
- Là lượng lớn, không phải chút ít.
Lạc Thanh Chu:
-...
Trong phòng rơi vào trầm mặc.
Nam Cung Mỹ Kiêu chờ đợi trong chốc lát, gặp hắn đáp không được, mặt lạnh lấy, chuẩn bị rời đi.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên lại nhìn hắn nói:
- Ta nghe dì nói, ngươi thích Vi Mặc, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Vâng.
Tần nhị tiểu thư ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nhìn hắn nói:
- Đây chính là các ngươi người đọc sách đạo đức lễ nghi? Việc của Tần gia ta không có tư cách quản nhiều, nhưng là chuyện Vi Mặc, ta sẽ không làm như không thấy. Ngươi nếu là dám lừa gạt nàng, dám đùa bỡn tình cảm nàng, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói gì, ánh mắt nhìn cặp đùi đẹp thon dài của nàng dưới váy, trong đầu hiện ra ban ngày, trên đùi nàng, bên trong chỉ đen bị nhánh cây phá, lộ ra một vòng tuyết trắng, trong lòng âm thầm nghĩ lại lợi dụng nàng mấy ngày, hẳn là liền có thể đột phá.
Vị này tiểu biểu tỷ đối với hắn mà nói, chính là một cái công cụ người tu luyện.
Bất quá đối phương cảnh giới cao hơn hắn một cấp, cho nên hắn mỗi lần đều sẽ không lưu tình chút nào, lấy lớn nhất khí lực ra tay, bằng tốc độ nhanh nhất, hung mãnh nhất để nàng trong nháy mắt mất đi sức phản kháng.
Đối phương đã là Luyện Cốt cảnh, kháng kích đả lực cùng lực phòng ngự tự nhiên so với hắn cũng lợi hại hơn, chỉ cần hắn có chút chần chừ cùng có chút mềm lòng, đoán chừng hắn liền sẽ bị phế.
Dù sao hắn biết nàng là tiểu biểu tỷ, sẽ không hạ tử thủ, nhưng đối phương lại không biết hắn là ai, chỉ cần vừa có cơ hội, chắc chắn sẽ không đối với hắn hạ thủ lưu tình.
- Nghe nói Trưởng công chúa rất thưởng thức ngươi?
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại lạnh lùng hỏi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Trưởng công chúa chỉ là thích nghe ta kể cố sự mà thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Về sau ít cùng với nàng tiếp xúc, nên từ chối đều muốn từ chối, đừng đến lúc đó liên lụy Vi Mặc, liên lụy toàn bộ Tần phủ.
Nói xong, nàng quay đầu đối Tần nhị tiểu thư nói một tiếng:
- Vi Mặc, vậy ta đi trước.
Lạc Thanh Chu nghe tiếng bước chân ra cửa, nghe được Thu nhi ở bên ngoài nói chuyện, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước mặt thiếu nữ yếu đuối, thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa có dã tâm, cả thiên hạ đều biết sao?
Tần Vi Mặc nhăn một chút lông mày tinh tế, nói:
- Hẳn không có đi, Mỹ Kiêu tỷ nói như vậy, đoán chừng nguyên nhân là thường xuyên cùng Trưởng công chúa tiếp xúc. Tủ phu đang lo lắng đến lúc đó Trưởng công chúa một khi... Ngươi cho tam thập lục kế cùng ba nước cố sự, đều biến thành chứng cứ phạm tội, đúng không?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Hoàn toàn chính xác, ta có chút bận tâm.
Lập tức hắn lại nhẹ giọng an ủi:
- Bất quá không quan hệ, lại không có người khác biết, có chuyện gì chúng ta không thừa nhận. Coi như thật muốn truy cứu, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta rời đi khỏi Đại Viêm. Trời đất bao la, nhị tiểu thư, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt các ngươi.
- Nhị tiểu thư...
- Gọi ta Vi Mặc...
- Vi Mặc...
- Ngươi nghĩ Vi Mặc gọi ngươi là gì?
- Đều có thể.
- Nhị tiểu thư hôm nay còn ho khan sao?
-... Ho, còn ho ra máu...
Trong thư phòng, khói trắng lượn lờ, an tĩnh lại.
Hai người chăm chú ôm ở cùng một chỗ, thân mật cùng nhau, nhẹ giọng thì thầm.
Sau một lúc lâu.
Hai đôi môi mềm mại, thâm tình chạm vào nhau.
Lại qua một lát.
Lạc Thanh Chu ôm lấy toàn thân mềm nhũn, hai con ngươi mê ly Tần nhị tiểu thư, tiến vào buồng trong.
Lập tức lấy xuống trâm gài tóc trên đầu nàng, giúp nàng cởi bỏ vớ lưới trắng trên chân, đối chân ngọc tuyết trắng tinh xảo thiếu nữ ôn nhu hôn lấy một chút.
Sau đó, cởi dây thắt lưng bên hông nàng...
- Thanh Chu...
- Ừm.
- Ca ca...
- Ừm...
- Phu quân...
- ...
Trong phòng.
Ánh đèn dập tắt, tú mạn rơi xuống.
Bên trên đầu giường chỉ còn lại một cây nến đỏ, tản ra ánh sáng mờ nhạt, tăng thêm ánh sáng ấm áp cho hai người bên trong màn.
Trong chăn ấm áp.
Hai người ôm cùng một chỗ, ngưng mắt nhìn nhau, nhẹ giọng thì thầm, nhu tình như nước.
Trên người Tần nhị tiểu thư chỉ còn lại một kiện áo lót nhỏ màu xanh nhạt, phía trên lộ ra bờ vai trắng nõn cùng da thịt ngọc ngà kiều nộn, một mái tóc đen nhánh như thác nước, chăn đệm mềm mại có thêu đôi uyên ương trải rộng ở dưới thân hai người.
- Thanh Chu, huynh thật thích Vi Mặc sao?
- Ừm, thích.
- Từ lúc nào bắt đầu thích thế?
- Ta cũng không biết.
- Thanh Chu thích cái gì của Vi Mặc? Tính cách, hay là bộ dáng, hoặc là cái khác?