Hắn nhất định phải mau chóng đột phá đến Luyện Cốt cảnh, để thực lực tiến thêm một bước.
Như vậy mới dễ làm việc.
Trở lại trong thành.
Hắn chưa có về nhà, trực tiếp đi Uyên Ương lâu.
Bên trên mái cong mái nhà, thân ảnh xanh nhạt và thân ảnh màu đỏ sớm đã đứng ở nơi đó, tựa hồ cũng đang chờ hắn.
Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu có một loại ảo giác.
Hắn giống như một lão sư, mà hai người này giống như hai học trò, mỗi đêm cũng sẽ ở nơi này đúng hạn chờ hắn đến lên lớp.
Đương nhiên, hắn đêm nay không muốn làm lão sư.
- Lại tới muộn, bắt đầu đi.
Hắn vừa bay xuống nóc nhà, thân ảnh màu đỏ đã xoay người lại, lạnh lùng thốt.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, nhìn thân ảnh xanh nhạt nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, thần hồn của ta bây giờ lúc nào mới có thể tấn cấp?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, âm thanh thanh lãnh vang lên:
- Chí ít còn cần nửa tháng.
Lạc Thanh Chu nhướng mày. Nói:
- Có phương pháp gì có thể nhanh hơn một chút không?
Sau đó hắn chỉ vào viên châu màu đỏ sau lưng kia nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, lúc trước ta từ cảnh giới dạ Du tấn thăng đến cảnh giới Nhật du, chính là ngươi dùng viên pháp khí này trợ giúp ta. Bây giờ ta còn có thể dùng pháp khí này tu luyện hay không?
Thân ảnh xanh nhạt dừng một hồi, xoay người lại, nhìn hắn nói:
- Ngươi vội vã muốn tấn cấp?
Lạc Thanh Chu cau mày, gật đầu nói:
- Ừm, càng nhanh càng tốt.
Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh mà nhìn chằm chằm hắn một lát, thản nhiên nói:
- Hoàn toàn có thể. Bất quá, lần này thống khổ còn mạnh hơn lần trước rất rất nhiều. Nếu như ngươi không kiên trì nổi, thậm chí còn có thể có nguy hiểm hồn phi phách tán. Ngươi xác định, ngươi muốn sử dụng?
- Hồn phi phách tán?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng lập tức trầm xuống, trầm mặc một lúc.
Thân ảnh màu đỏ bên cạnh nhìn hắn, nhịn không được mở miệng nói:
- Thời gian nửa tháng mà thôi, thoáng chớp mắt liền đi qua, ta cảm thấy, ngươi không cần thiết vội vã tấn cấp như vậy. Coi như lại có việc gấp, cũng không thể lấy thần hồn của mình nói đùa. Nếu ngươi hồn phi phách tán, vậy coi như muốn đi đầu thai một lần nữa cũng không thể.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Nàng nói rất đúng.
Lạc Thanh Chu vừa trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu lên nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, không có biện pháp có thể giảm bớt nguy hiểm một chút sao? Ta không sợ thống khổ, chỉ cần không có nguy hiểm hồn phi phách tán, chỉ cần có thể mau chóng tấn cấp, thống khổ lớn hơn nữa ta đều có thể chịu đựng.
Thân ảnh xanh nhạt lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới nói:
- Biện pháp thật có một cái, cần một kiện pháp khí giúp ngươi.
Thần sắc Lạc Thanh Chu khẽ động, vội vàng nói:
- Pháp khí gì?
Thân ảnh xanh nhạt không có trả lời ngay, quay đầu, nhìn về phía thân ảnh màu đỏ bên cạnh.
Thân ảnh màu đỏ sửng sốt một chút, đột nhiên biến sắc, vội vàng nói:
- Các ngươi trò chuyện, ta trở về, đêm nay không nghe chuyện xưa, đêm mai tiếp tục.
Dứt lời, thân ảnh màu đỏ lóe lên, muốn rời khỏi.
- Đêm mai ngươi có khả năng không thấy được hắn nữa.
Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên nói.
Thân ảnh màu đỏ đột nhiên xuất hiện bên ngoài hơn mười mét trong bầu trời đêm, xoay người nói:
- Ngươi uy hiếp ta?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Nếu như hắn hồn phi phách tán, thứ ngươi tổn thất không phải một kiện pháp khí có thể so sánh.
Thân ảnh màu đỏ hừ lạnh:
- Hắn có thể không vội.
- Ta gấp!
Lạc Thanh Chu lập tức nói.
Thân ảnh màu đỏ lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi gấp là chuyện của ngươi, có liên quan gì ta? Ngươi đã cầm đi khăn tay hỏa diễm của ta, đừng mơ tưởng lấy đi bất kỳ vật gì từ chỗ ta.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Vậy ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi cho ta mượn dùng một chút, có thể chứ?
Thân ảnh màu đỏ giật mình, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì.
Thân ảnh màu đỏ đột nhiên cười lạnh hỏi:
- Ngươi biết ngươi cần mượn thứ gì của ta dùng không?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Linh tơ vớ lưới, có thể gia tăng tốc độ thần hồn ngưng tụ. Nếu ngươi muốn lợi dụng loại pháp khí kia tu luyện, thần hồn khẳng định sẽ bị đánh phá thành mảnh nhỏ, tốc độ ngươi ngưng tụ chữa trị càng nhanh, càng không có nguy hiểm hồn phi phách tán...
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Linh tơ vớ lưới, là vớ chân sao?
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh màu đỏ.
Thân ảnh màu đỏ cười lạnh nói:
- Đương nhiên là vớ chân, mà đôi vớ chân kia hiện tại đang ở trên chân của ta. Ngươi cảm thấy, ta sẽ cho ngươi mượn dùng?