Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 467: Bảy bước




- Phốc ——

Cửa gỗ vừa mở ra, một nắm vôi đột nhiên đập vào mặt.

Nam tử mở cửa sửng sốt một chút, vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị đổ đầy mặt!

Sắc mặt hắn đột biến, vừa muốn rút đao lui lại, “Bá” một tiếng, hàn mang lóe lên, một thanh kiếm sắc trong nháy mắt đâm xuyên qua qua cổ họng của hắn.

- Kẹt kẹt...

Cửa sau lại lặng lẽ đóng lại.

Lạc Thanh Chu kéo thi thể nam tử to lớn đi, giấu ở trong bụi hoa tươi tốt, lại dẫn Hạ Thiền đi về chỗ hồ nước và cầu nhỏ trước mặt.

Nam tử thủ vệ chỉ sợ ngay cả võ giả chân chính cũng không tính, chỉ là một người giữ cửa của thanh lâu, cho nên giết không cần tốn nhiều sức.

Bất quá nam tử trông coi đầu cầu, chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy.

- Thiền Thiền, ủy khuất một chút, đợi sau khi trở về, cô gia sẽ bồi tội cho ngươi...

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói, trực tiếp ôm eo thon của thiếu nữ bên cạnh, loạng chà loạng choạng mà đi về phía cầu nhỏ uốn lượn.

Mới vừa đi tới đầu cầu.

Dưới đại thụ đối diện đầu cầu, một thân ảnh đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người.

- Đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh khoái hoạt đi... Phía trước có một mảnh rừng trúc, nơi đó khẳng định không có ai, ha ha, bản công tử thích nhất là chơi dã ngoại...

Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ bên cạnh, say khướt nói chuyện, thân thể mềm nhũn tựa trên người nàng, bước chân lảo đảo, cơ hồ muốn trượt chân trên mặt đất.

Kiếm trong tay thiếu nữ đã vác ở sau lưng, trầm mặc im lặng đi về phía trước.

Hai người mới vừa đi tới giữa cầu nhỏ, thân ảnh dưới gốc cây đột nhiên đi ra, giọng lạnh lùng nói:

- Vị công tử này, xin dừng bước, phía trước là tiểu viện tư nhân, người ngoài chớ tiến vào.

Hai người không có để ý đến hắn, tiếp tục đi đến phía trước.

Lạc Thanh Chu say khướt mà nói:

- A, vừa rồi giống có người nói chuyện, là ta nghe lầm sao? Nơi này làm sao có người? Cô nương, đừng sợ, nếu quả thật có người, bản công tử cũng sẽ đuổi hắn đi, cũng không thể để hắn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.

- Vị công tử này! Ta nhắc lại ngươi một câu.

Đạo thân ảnh kia nắm chặt tay cầm đao bản rộng bên hông, đi lên đầu cầu, lạnh lùng nhìn hai người, đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên nghe được công tử đang có bước chân lảo đảo kia nói:

- Bảy bước, Thiền Thiền...

- Sưu!

Lời nói vừa dứt, hắn ta đột nhiên nhìn thấy trước mắt lóe lên hàn mang, lập tức sắc mặt đại biến, “Bang” một tiếng rút ra đao bản rộng bên hông.

Tại một cái chớp mắt rút đao, hắn ta đã nhảy lùi lại.

Nhưng, chờ hai ta chân hắn rơi xuống đất, lại đột nhiên cảm thấy yết hầu mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, một lưỡi kiếm rét lạnh đã đâm xuyên qua cổ họng của hắn.

Hắn tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn, hé miệng, muốn kêu to, kiếm kia lại “Bá” rút ra từ chỗ cổ của hắn, lại trực tiếp đâm vào cái miệng đang mở ra của hắn.

- Thiền Thiền, chiêu này thật ác độc...

Lạc Thanh Chu đi vào sau lưng thiếu nữ, yết hầu phát lạnh.

- Bạch!

Thân thể nam tử mềm nhũn ngã trên mặt đất, Hạ Thiền rút kiếm ra, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không nói một lời, tiếp tục đi đến phía trước.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo.

Hai người im lặng xuyên qua rừng trúc, đi đến tiểu viện trước mặt.

Lập tức tách ra.

Tiểu viện không có tường viện cao, chỉ có hàng rào làm thành rào chắn, vây quanh toàn bộ viện lạc và phòng ốc ở bên trong.

Một nam tử cao gầy đang đứng dưới một cây đại thụ ở trong viện, dùng tiểu đao trong tay cắt móng tay.

Khi cửa ra vào đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ, đứng thẳng người, tay mò qua bên hông, trầm giọng nói:

- Trương huynh đệ, là ngươi sao? Đã đuổi đi hán tử say sỉn trên cầu vừa rồi à?

Nguyên lai hắn cũng nghe được tiếng quát hỏi vừa rồi của nam tử đã chết.

- Đuổi đi.

Lạc Thanh Chu đi tới cửa, “Phanh” một tiếng, trực tiếp đạp cửa mà vào.

Nam nhân dưới gốc cây lập tức biến sắc, ánh mắt và lực chú ý toàn bộ tập trung ở cửa ra vào, đang muốn rút ra vũ khí bên hông, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người từ bên cạnh đánh tới, vừa muốn nhảy lên, “Bá” một tiếng, một đạo hàn mang vạch phá bóng đen, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng của hắn ta.

Lúc này.

Lạc Thanh Chu đã vọt vào tiểu viện, nhưng cũng không có liếc hắn ta một cái, “Vụt” một tiếng từ bên cạnh hắn ta lướt qua, trực tiếp đụng nát cửa sổ, nhảy vào trong phòng.

Nắm đấm sớm đã tụ lực kéo căng bỗng nhiên phóng đại, ánh mắt thậm chí không có thấy rõ hoàn cảnh tối đen và người ở trong phòng, “Oanh” một quyền, trực tiếp đập tới lối vào chỗ phòng tối dưới lòng đất.

Nam tử canh giữ ở lối vào phòng tối nghe phía bên ngoài có động tĩnh, nắm chặt nắm đấm, bước nhanh đi tới cửa sổ, lại đột nhiên gặp một quả đấm to lớn phá cửa sổ mà đến, hướng thẳng mặt của hắn.