Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 468: Phóng hỏa




Hắn lập tức biến sắc, cuống quít hai tay giao nhau ở trước ngực, trong nháy mắt kéo căng màng da cơ bắp, chuẩn bị đón đỡ một kích khí thế hừng hừng kia.

- Phốc ——

Ai ngờ nắm đấm to lớn phá cửa sổ mà vào đột nhiên mở ra năm ngón tay, tung tóe ra một lớn vôi phấn.

Vôi phấn trong nháy mắt như thiên nữ tán hoa tản ra, bao phủ nửa người hắn.

Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, cuống quít vô ý thức hai mắt nhắm lại, quay đầu đi chỗ khác.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng.

Một tia hồ quang điện màu tím âm thầm bỗng nhiên sáng lên.

Một nắm đấm khác của Lạc Thanh Chu chân chính tụ lực đột nhiên xuất hiện, nặng nề mà đánh vào trên ngực của hắn.

- Ầm!

Ngực nam tử kia lập tức truyền đến một tiếng xương sườn đứt gãy, toàn bộ thân thể bị một quyền này đập bay ra ngoài.

Lạc Thanh Chu cơ hồ không có chút do dự, không tiếp tục nhìn hắn một chút, chạy nhanh đến lối vào phòng tối, đưa tay kéo ra tấm ván gỗ che lối vào.

Lúc này, cửa vào phía dưới đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng quát hỏi.

- Phốc ——

Lạc Thanh Chu lập tức lấy ra túi vôi lớn sớm đã chuẩn bị xong từ trong túi trữ vật, trực tiếp đổ hết ở ngay lối ra vào.

- Chuyện gì xảy ra? Phía trên... Hụ khụ khụ khụ...

- Thứ gì? Nhanh lui lại.

Phía dưới lập tức truyền đến mấy đạo âm thanh kinh hoảng.

Lập tức, tiếng ho khan liên tiếp truyền đến.

- Là vôi! Nhanh nhắm mắt lại! Lui lại.

Một túi lớn vôi phấn nhanh chóng nghiêng đổ xuống dưới, trong nháy mắt chứa đầy toàn bộ không gian chật hẹp phía dưới.

Lạc Thanh Chu lại lấy một thùng dầu thắp đổ xuống.

Lập tức, lại lấy một túi lớn bột mì đổ xuống.

Sau đó, túi bột mì thứ hai, túi thứ ba, túi thứ tư...

- Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Bên trong không gian đen nhánh mà chật hẹp phía dưới, trong khoảnh khắc, vô luận là trên mặt đất hay ở trong không khí, toàn bộ bị bột mì nhỏ vụn chiếm cứ!

Toàn bộ mọi ngõ ngách bị bao phủ, hơi nước trắng mịt mờ một mảnh.

Tiếp theo, Lạc Thanh Chu lại nhanh chóng ném những tấm gỗ ẩm ướt xuống dưới.

Mà lúc này, tên nam tử bị hắn đánh một quyền gãy xương sườn vừa muốn đứng dậy, bị Hạ Thiền vừa vào nhà ra một kiếm đứt cổ.

Người phía dưới vô cùng kinh hoảng.

Giọng nói Vương Chiếu vang lên:

- Không thể ngồi mà chờ chết, mọi người theo sau lưng ta! Cùng một chỗ lao ra ngoài.

- Tốt!

- Xông!

Hết thảy chín tên võ giả đều có thực lực mạnh hơn tên võ giả vừa rồi canh ở bên ngoài.

Tám tên võ giả Tống gia lập tức xuất ra vũ khí của mỗi người, nhắm mắt lại, ngừng thở, vô cùng kinh sợ đi theo sau lưng Vương Chiếu, xông vào thông đạo chật hẹp tràn đầy bột mì và vôi, vọt tới lối vào.

Lạc Thanh Chu ở ngoài lối vào từ trên cao nhìn xuống bọn hắn, mắt thấy bọn hắn vọt vào không gian chật hẹp tràn đầy bột mì và dầu thắp, hắn lập tức nói với thiếu nữ sau lưng:

- Thiền Thiền, ra ngoài.

Hạ Thiền cầm kiếm đang nhỏ máu, đứng sau lưng hắn, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu không dám lại do dự, kéo tay nàng lại nhanh chóng chạy vội tới cửa sổ, lập tức lấy ra cây châm lửa từ trong túi trữ vật, “Ba” một tiếng mở ra đầu che, trực tiếp ném tới chỗ lối vào.

Cây châm lửa bốc lên tia lửa đang nhanh chóng toát ra ngọn lửa bên trong, tinh chuẩn rơi xuống lối vào tiến vào phòng tối, Lạc Thanh Chu ôm lấy thiếu nữ bên cạnh, “Soạt” một tiếng từ cửa sổ nhào ra ngoài.

- Bùm!

Một tiếng bạo hưởng, kinh thiên động địa.

Toàn bộ mặt đất đột nhiên chấn động một chút, lập tức toàn bộ phòng ốc cũng theo đó chấn động.

Mấy căn phòng trong nháy mắt bị chấn đến sụp đổ.

Mà phòng tối trong lòng đất, tám tên võ giả Tống gia đi theo sau lưng Vương Chiếu vọt tới lối vào, đột nhiên bị khí lãng bạo tạc to lớn nổ cho bay ra ngoài.

Lập tức, toàn bộ không gian chật hẹp “Oanh” cháy bùng lên lửa lớn hừng hực.

Chín người bị khí lãng đánh bay trùng điệp đụng vào bốn phía trên vách tường, trong nháy mắt bị biển lửa đáng sợ thôn phệ.

- A ——

Từng tiếng kêu thảm thê lương mà tuyệt vọng vang lên trong phòng tối trong lòng đất.

Lòng đất vậy mà cực kì kiên cố, cũng không sụp đổ.

Tóc, quần áo trên người chín người cơ hồ trong nháy mắt bị đốt cháy sạch sẽ, biến thành hư ảo.

Người trung niên dẫn đầu Tống gia chịu đựng đau nhức kịch liệt cùng sợ hãi đứng lên, mang theo hỏa diễm đầy người như người lửa xông về lối vào!

- A ——

Trong miệng hắn phát ra tiếng kêu thảm đầy thê lương, gương mặt dữ tợn như ác ma từ trong Địa ngục theo lối vào nhảy ra ngoài.

Xà nhà các loại ở lối vào sụp đổ, trực tiếp bị hắn điên cuồng phá tan.

- Bạch!

Ai ngờ hai chân hắn vừa rơi xuống đất, hàn mang lóe lên, một thanh kiếm sắc trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng của hắn.

Tiếp theo, Vương Chiếu và những người Tống gia khác, cũng đều là đầu trọc, thân thể trần trụi, gương mặt dữ tợn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết giành lên trước xông ra lối vào.