Lúc chạng vạng tối.
Trong đại sảnh tần phủ, Tần Văn Chính, Tống Như Nguyệt, Tần nhị tiểu thư và các nha hoàn ma ma đều tề tụ một đường, chuẩn bị xuất phát.
Tống Như Nguyệt nhíu mày hỏi:
- Vi Mặc, tiểu tử kia đâu? Làm sao còn không có đến?
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Mẫu thân, chúng ta đi trước, tỷ phu còn muốn đọc một hồi sách, sau đó sẽ đi cùng Hạ Thiền.
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức xụ mặt:
- Lúc này đọc sách? Làm sao, sợ đi chung với ngươi bị người Thành Quốc phủ chê cười?
Tần Vi Mặc không có trả lời, nói khẽ:
- Mẫu thân, Mỹ Kiêu tỷ đâu?
Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:
- Đang tu luyện trong địa phương an toàn, không cần ngươi quan tâm nàng. Ngược lại là tiểu tử thúi kia, buổi chiều hôm nay, ngươi có nói rõ ràng với hắn? Hắn là thái độ gì? Ngươi hỏi rõ ràng chưa?
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:
- Mẫu thân, trời đã không còn sớm, chúng ta đi trước đi.
Tống Như Nguyệt cau mày, đang lúc muốn hỏi lại, Tần Văn Chính ngồi ở bên cạnh đứng lên, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm lên tiếng:
- Đi thôi, chuyện của hài tử, ngươi không cần quản nhiều. Vi Mặc tự có chủ kiến, có mấy lời không nên hỏi cũng không cần hỏi.
Tống Như Nguyệt có chút không phục đứng lên, thầm nói:
- Ta cũng muốn nhìn xem tiểu tử thúi kia đêm nay làm cái quỷ gì. Đến lúc đó đi Thành Quốc phủ, hắn dám không nhìn Vi Mặc nhà ta, ta phải cho hắn đẹp mặt!
- Đi thôi.
Được Tần Văn Chính dẫn đầu, một đoàn người đi ra khỏi phủ.
Sớm có xe ngựa chờ đợi ở ngoài cửa lớn.
Đám nha hoàn ma ma cùng hộ vệ vây quanh xe ngựa, chậm rãi rời đi từ cửa chính, góc rẽ cách đó không xa, một thân ảnh đứng đó nhìn quanh một phen, lặng yên rời đi.
Mà lúc này.
Trong phòng của hậu viện nào đó trong Thành Quốc phủ, cửa sổ đóng chặt, tia sáng lờ mờ.
Vương thị một mình đứng ở trước cửa sổ, mặt không biểu tình.
Không bao lâu, một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, lập tức có người đẩy cửa ra, đi tới cửa.
Vương Thành bước nhanh đi tới bên cạnh nàng, khom người cung kính gọi:
- Phu nhân, Tần Văn Chính và phu nhân của hắn đã xuất phát, còn có Tần gia nhị tiểu thư. Rất kỳ quái, tiểu tử kia và Tần gia đại tiểu thư cũng không có tới.
Vương thị nghe vậy, trầm mặc một hồi, khóe miệng lộ ra một tia âm lãnh:
- Không tới sao? Càng tốt hơn.
Vương Thành thấp giọng nói:
- Biểu thiếu gia vừa rồi đã đi ra ngoài, đi đến đó tụ hợp cùng bọn hắn, tiểu tử kia nếu như lưu lại trong phủ, hừ, tự nhiên hẳn phải chết không nghi ngờ. Phu nhân, vật kia để biểu thiếu gia mang tới à? Đến lúc đó giết chết tiểu tử kia, trực tiếp nhét vào trên người tiểu tử kia, để Tần phủ bọn hắn hết đường chối cãi.
Vương thị đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía bên ngoài, thản nhiên nói:
- Vương Thành, ngươi nói, Ngọc nhi sẽ trách ta sao?
Vương Thành cúi đầu trầm mặc một chút, nói:
- Phu nhân, cho dù Nhị công tử sẽ giận ngài, đó cũng là chuyện không có cách nào. Nếu như nữ tử kia không chết, chỉ sợ Nhị công tử vẫn cứ canh cánh trong lòng, không cách nào an tâm tu luyện.
Vương thị khẽ gật đầu:
- Đích thật là chuyện không có cách nào. Không sao đâu, mặc kệ Ngọc nhi trách ta như thế nào, chỉ cần hắn về sau có thể an tâm tu luyện, cho dù ta chết đi cũng không quan trọng.
Mặt trời rất nhanh xuống núi.
Xe ngựa Tần gia cuối cùng đã đến cửa lớn Thành Quốc phủ.
Lạc Diên Niên cùng Lạc Ngọc mấy người đang chờ ở cửa bày ra mặt mũi tràn đầy nhiệt tình đi xuống bậc thang nghênh đón.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt Lạc Ngọc liền trở nên cứng ngắc.
Hắn nhìn chằm chằm cỗ kiệu trống không, trong lòng cũng trở nên trống rỗng.
Mà lúc này.
Lạc Thanh Chu đang mang theo Hạ Thiền ngụy trang lẫn trong đám người, đi đến Thiên Tiên lâu.
Chờ bọn hắn đi đến đó, màn đêm vừa buông xuống.
Trời vừa tối.
Trên Thiên Tiên lâu sớm đã phủ đầy các loại đèn màu tinh mỹ.
Nữ tử ở ngoài cửa đón khách, trên người mặc sa mỏng, tư thái chọc người, không ngừng mà lắc lắc eo nhỏ nhắn cùng bờ mông, kêu gọi nam tử đi ngang qua.
Trên lầu chỗ lan can, cũng có rất nhiều nữ tử nùng trang diễm mạt, trang điểm lộng lẫy, chơi đùa vẫy gọi, hấp dẫn người qua đường.
Trong hẻm nhỏ thông đến cửa sau Thiên Tiên lâu, lại là một màu đen kịt, yên tĩnh im ắng.
Có rất ít người sẽ đi vào từ nơi này.
Đột nhiên, một cái khăn tay tuyết trắng âm thầm phiêu động từ chỗ sâu trong hẻm ngõ nhỏ.
Giống như bị gió thổi lên.
Khăn tay nhanh chóng bay lên giữa không trung, được màn đêm che lấp, bay đến mái nhà Thiên Tiên lâu, tinh chuẩn không sai bay xuống bên trên viên châu trong suốt kia.
Ánh trăng trong sáng.
Một đạo hư ảnh mà mắt của người thường khó gặp, giống như sương mù, đột nhiên bay lên từ mái nhà, chậm rãi lướt qua vườn hoa phía sau.
- Cửa ra vào một người, đầu cầu một người, trong tiểu viện một người...