Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 464: Không cần tới thỉnh an




Nụ hôn một mực kéo dài thật lâu.

Thẳng đến khi bàn tay nhỏ của nàng kìm lòng không đặng tiến vào y phục bên trong của hắn, bắt đầu sờ loạn.

Lạc Thanh Chu từng chút từng chút ôm ngang nàng ở trong ngực, lập tức đi vào trong phòng, trực tiếp tiến vào gian phòng của nàng, đặt nàng lên giường.

- Cô gia, cửa... Cửa không khóa...

Nàng mềm mềm nằm ở trên giường, mái tóc tán loạn, váy phấn hơi lật, gương mặt ửng hồng, trên môi sáng lấp lánh, trong con ngươi vẫn như cũ ngậm lấy nước mắt, lại ngượng ngùng lại mê ly, xuân ý chập trùng, phá lệ mê người...

- A, ta đi đóng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng vài lần, quay người đi ra khỏi cửa.

Thiếu nữ cắn môi phấn, lông mi rung động, do dự một chút, đưa tay giải khai dây thắt lưng bên hông, đạp rơi vớ giày, lộ ra chân ngọc tuyết trắng kiều nộn tinh xảo, miệng nhẹ giọng nỉ non:

- Cô gia...

- Ầm!

Lạc Thanh Chu khép cửa phòng lại, ở ngoài cửa nói:

- Bách Linh, ngươi nghỉ ngơi đi, ta về phía sau nhìn đại tiểu thư một chút.

Nói xong, tiếng bước chân rời đi.

Thiếu nữ trên giường đã nắm chặt cây trâm phía dưới gối, mái tóc đen nhánh đầu đầy rối tung, mặt mũi tràn đầy thẹn thùng cùng mong đợi, nhìn cửa phòng đã đóng chặt lại:

- ...

- Bạch! Bạch! Bạch!

Trong hậu hoa viên.

Thiếu nữ băng lãnh mặc một bộ váy áo xanh nhạt, tư thái mê người đang luyện kiếm dưới cây hoa đào.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đi vào đình nghỉ mát, cung kính nói với thân ảnh tuyết trắng ngồi trong đình:

- Đại tiểu thư, đêm nay ta đi Thành Quốc phủ dự tiệc, ngươi có muốn đi hay không?

Mặc dù đã biết kết quả, nhưng dù sao hai người vẫn như cũ là vợ chồng, dựa theo quy củ, hắn đương nhiên muốn tới hỏi thăm một chút.

Vốn cho rằng thiếu nữ lãnh đạm hoặc không nói lời nào, hoặc trực tiếp lắc đầu, hoặc mở miệng nói hai chữ “Không đi”, nhưng nàng lại ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi:

- Ngươi muốn ta đi sao?

Tiếng múa kiếm dưới cây hoa đào hạ đột nhiên nhỏ lại.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, cúi đầu cung kính nói:

- Đại tiểu thư nếu như muốn đi, vậy liền đi, ta nghe đại tiểu thư.

Ngụ ý, ta chính là một người ở rể, không có tư cách giúp ngươi đưa ra quyết định.

Tần Khiêm Gia cầm lấy sách trong tay, ánh mắt thanh lãnh mà an tĩnh nhìn hắn, sau một lúc lâu, cúi đầu tiếp tục xem sách, thản nhiên nói:

- Không muốn, không cần thiết đến hỏi. Còn có, về sau không cần tới thỉnh an.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, không biết nàng có phải tức giận hay không.

Tần Khiêm Gia lật một trang sách, nói tiếp:

- Không cần suy nghĩ nhiều, ta không hề tức giận. Ta nói những lời này, chỉ là muốn cho ngươi hiểu rõ, có một số việc, không có ý nghĩa, liền không cần làm. Về sau đi bồi Vi Mặc đi, không cần tới chỗ này của ta.

Lạc Thanh Chu trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thân ảnh dưới cây hoa đào ngừng múa kiếm, cầm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Tần Khiêm Gia ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ không tì vết nhưng không có bất kỳ tâm tình gì, thản nhiên nói:

- Đi thôi, đối xử tốt với Vi Mặc.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp cùng nàng đối mặt nhau một cái, không tiếp tục lưu lại, cúi đầu thở dài, tâm tình phức tạp lui xuống.

Hắn không tiếp tục đi tìm Bách Linh, trực tiếp rời đi.

Có mấy lời, hắn cần ấp ủ một chút.

Đương nhiên, hôm nay còn có chuyện quan trọng.

Hắn đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, tiến vào rừng trúc, thấm ướt bẻ gãy những khúc cây, nện thành đoạn nhỏ, thu vào trong túi trữ vật.

Hắn trang bị rất nhiều.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Dưới cây hoa đào, Hạ Thiền không tiếp tục luyện kiếm.

Nàng ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn thân ảnh trong đình, nắm chặt kiếm trong tay, không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu.

Bách Linh từ trong nhà đi ra, nhìn nàng một cái, đi vào trong đình, trầm mặc một hồi, mới nói:

- Tiểu thư, cô gia vừa rồi lại khi dễ ta, bất quá... Ta không để cho hắn đạt được.

Tần Khiêm Gia vẫn như cũ an tĩnh xem sách, không nói gì.

Bách Linh lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, mặc kệ về sau như thế nào, Bách Linh đều sẽ vĩnh viễn đi theo người. Mặc kệ người đi nơi nào, Bách Linh đều đi cùng với người.

Thân ảnh dưới cây hoa đào cũng mở miệng nói:

- Thiền Thiền, cũng thế.

Bách Linh đột nhiên nhìn về phía nàng nói:

- Thiền Thiền, tiểu thư nơi này có ta là đủ rồi. Ngươi mau đi đi, cô gia cần ngươi. Đêm nay cần ngươi, về sau cũng sẽ cần ngươi. Ngươi cố gắng luyện kiếm, về sau cô gia đậu cao trung Trạng Nguyên, cưới nhị tiểu thư, ngươi bảo vệ tốt bọn hắn. Ngươi cũng không cần lo lắng tiểu thư nơi này, ta sẽ chiếu cố tốt tiểu thư. Mà chỉ cần tiểu thư chưa tới kiếp nạn kia, nhục thân có thể không bị hạn chế, không cần ngươi bảo vệ.

Thiếu nữ dưới cây, nắm chặt kiếm trong tay, thấp giọng nói:

- Không.

Bách Linh không nói gì thêm, trước mắt hiện ra hình ảnh vừa rồi cô gia khi dễ nàng, trong lòng nói thầm: “Thối cô gia, về sau ngươi rốt cuộc đừng hòng khi dễ người ta...”