Hai tiểu nha đầu ở trong phòng huyên náo truy đuổi.
Lạc Thanh Chu lại ở Mai Hương uyển chờ đợi một hồi, đi ra ngoài, mang tâm tình có chút thấp thỏm cùng phức tạp đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Yến hội đêm nay, đối với hắn, đối với Tần nhị tiểu thư cùng Tần đại tiểu thư mà nói, thậm chí đối với toàn bộ Tần phủ mà nói, đều có ý nghĩa phi phàm.
Cùng hắn đi tham gia “Gia yến” lại không phải Tần đại tiểu thư có danh nghĩa vợ chồng với hắn mà là Tần nhị tiểu thư.
Nếu tin tức này lộ ra ngoài, chắc hẳn người sáng suốt vừa nhìn liền biết. Hắn thật không nghĩ tới, sẽ thuận lợi như vậy.
Hắn vốn cho rằng vị nhạc mẫu đại nhân kia còn muốn làm khó dễ các loại.
Hiện tại xem ra, nhạc mẫu đại nhân vẫn rất thông tình đạt lý, rất đáng yêu.
Đương nhiên, hết thảy cũng là vì nữ nhi bảo bối của nàng.
Một đường suy nghĩ, rất nhanh đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Đứng ở ngoài cửa ra vào, hắn đột nhiên có chút do dự.
- Kẹt kẹt...
Đúng vào lúc này, cửa sân mở ra.
Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, thanh tú động lòng người đứng ở trong cửa, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Cô gia, có chuyện gì sao?
Lạc Thanh Chu nhìn biểu lộ trên mặt nàng, nói khẽ:
- Bách Linh, còn đang tức giận vì chuyện đêm đó ta đi thanh lâu sao?
- Hừ.
Bách Linh không có trả lời, hừ lạnh một tiếng, quay người tiến vào tiểu viện.
Lạc Thanh Chu nhìn nội viện một chút, đi vào theo.
Bách Linh ngồi xuống trước bàn đá, đưa lưng về phía hắn, cầm trong tay một bông hoa tươi, đang vểnh miệng nhỏ, dùng lực xé rách lấy cánh hoa màu hồng phía trên.
Từng mảnh từng mảnh cánh hoa bay xuống trên mặt đất, kết hợp với trên váy màu hồng của nàng, giống như tàn lụi từ trên người nàng.
Nàng vốn là một người trắng trẻo mũm mĩm như đóa hoa.
Lạc Thanh Chu đứng ở sau lưng nàng, an tĩnh nhìn một hồi, đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn nàng nói:
- Bách Linh, đừng giận nữa, cô gia xin lỗi ngươi, có được hay không?
- Hừ!
Bách Linh hừ một tiếng, quay người lại, quay lưng vè phía hắn, tiếp tục dùng sức xé rách đóa hoa trong tay.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một hồi, lại xê dịch đến trước mặt nàng, vươn tay cầm tay nhỏ mềm mại của nàng, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng nói:
- Đừng nóng giận, cô gia nựng ngươi có được hay không?
- Người ta mới không có thèm.
Bách Linh lại quay người, tay nhỏ bị hắn nắm chặt vùng vẫy một hồi, cũng không có tránh ra khỏi.
Lạc Thanh Chu cầm bàn tay nhỏ của nàng, đặt ở bên mồm của mình, hôn mấy lần, nói:
- Cô gia thề với ngươi, về sau tuyệt không đi thanh lâu, có được hay không? Nếu như lại đi, thiên lôi đánh xuống.
Bách Linh vẫn như cũ vểnh miệng nhỏ, không nói gì.
Nàng mới không có tức giận vì chuyện này.
Lạc Thanh Chu cầm bàn tay nhỏ của nàng, lại nhìn chằm chằm nửa bên mặt tức giận xinh đẹp của nàng một hồi, đột nhiên đứng người lên, đi về hậu hoa viên, nói:
- Được rồi, ngươi đã không tha thứ cho cô gia, cô gia sẽ đi nói chuyện với Hạ Thiền. Về sau cô gia cũng sẽ không để ý đến ngươi.
Hắn đi một đoạn, thấy sau lưng vẫn không có động tĩnh, đành phải quay đầu nhìn lại.
Vừa quay mặt nhìn, lập tức dừng bước, trong lòng đột nhiên nắm chặt một cái.
Thiếu nữ trắng trẻo mũm mĩm như bông hoa vẫn như cũ tức giận ngồi ở chỗ đó, trong con ngươi lúc đầu thanh tịnh linh động, mỗi ngày đều mang theo ý cười tươi đẹp lúc này đã đầy tràn nước mắt lấp lánh, con mắt nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất mà nhìn hắn, lại ngậm chặt miệng, không nói một lời.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức quay người đi trở về, từng chút từng chút ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve tóc dài nhu thuận phía sau đầu nàng, mặt mũi tràn đầy thương tiếc nói:
- Nha đầu ngốc, khóc cái gì chứ? Cô gia đùa ngươi, làm sao có thể không để ý tới ngươi?
- Ô...
Thiếu nữ trong ngực đột nhiên khóc ra tiếng, lại lập tức nhịn xuống, vai có chút nhún nhún.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống, ôm đầu nàng, chống đỡ lấy trán của nàng nói:
- Đừng khóc, lại khóc cô gia sẽ phải đem ngươi ôm trở về gian phòng khi dễ.
Thiếu nữ vẫn như cũ cắn môi phấn, cố gắng nhịn khóc, nước mắt rưng rưng.
Lạc Thanh Chu giúp nàng lau nước mắt, nhìn chằm chằm gương mặt nàng tràn đầy nước mắt và con ngươi điềm đạm đáng yêu vài lần, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.
Đã từng hôn nhiều lần, đều có cảm giác đùa ác và cảm xúc trả thù đang quấy phá, nhưng hôm nay, lại bởi vì đau lòng thương tiếc.
Lần này hôn, tràn đầy nhu tình, cũng mang theo một tia kích tình.
Thiếu nữ thút thít dần dần dừng lại, mới đầu giãy dụa, cũng dần dần biến thành bất lực, rất nhanh đã mềm nhũn trong ngực hắn.
Nàng ngẩng lên xinh đẹp khuôn mặt nhỏ, nhắm mắt lại, miệng nhỏ khẽ nhếch, như bông hoa đang nở rộ trong tay kia, trắng trẻo mũm mĩm, hương hoa bốn phía, để người yêu thương...