Mai nhi và các nha hoàn chờ ở cửa lập tức chen chúc sau lưng nàng. Một đoàn người bước nhanh ra cửa.
Lạc Thanh Chu hơi nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi:
- Nhị tiểu thư, nhạc mẫu đại nhân thế nào? Ta chỗ nào trêu chọc người?
Tần nhị tiểu thư thanh tú động lòng người đứng ở dưới cây hoa đào, nghe vậy che miệng cười một tiếng, gương mặt như hoa, nói khẽ:
- Tỷ phu, ngươi đoán mẫu thân mới vừa rồi nói với Vi Mặc cái gì?
Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng thanh lệ xinh đẹp của nàng giật mình, hỏi:
- Nói cái gì rồi?
Hai con ngươi Tần Vi Mặc tươi đẹp, ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Mẫu thân vừa mới nói, để Vi Mặc ban đêm bồi tiếp tỷ phu cùng đi Thành Quốc phủ.
Nói xong câu đó, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn ánh mắt của hắn và thần sắc trên mặt hắn.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức giật mình, hỏi lại:
- Vậy Đại tiểu thư thì sao?
Tần Vi Mặc khẽ lắc đầu, nhìn thẳng mắt hắn nói:
- Tỷ tỷ không đi.
Trong đình viện lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Sau một lúc lâu.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp mà nhìn thiếu nữ trước mặt nói:
- Nhị tiểu thư, nhạc mẫu đại nhân có ý kia sao?
Tần Vi Mặc khẽ gật đầu, nói khẽ:
- Ừm.
- Nhạc phụ đại nhân thì thế nào?
- Mẫu thân đã tới đây nói như thế, tự nhiên đã được phụ thân đồng ý.
- Kia... Đại tiểu thư nơi đó...
- Mẫu thân đi trước tìm tỷ tỷ, sau đó mới đến chỗ ta.
Lạc Thanh Chu trầm mặc.
Tần Vi Mặc tới gần hắn, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, không cần khẩn trương. Vi Mặc chỉ là cùng ngươi đi ăn một bữa cơm, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều. Tỷ tỷ không thích đi ra ngoài, không thích giao lưu với người khác, tin tưởng Thành Quốc phủ bên kia sẽ hiểu cho.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nhịn không được nói:
- Ngươi nghĩ người ta là kẻ ngu?
Tần Vi Mặc nhàn nhạt cười một tiếng:
- Tỷ phu sợ người ta biết không?
Trong đầu Lạc Thanh Chu suy nghĩ chuyện đêm nay, nói:
- Không sợ, không có quan hệ gì với bọn họ. Chỉ là Lạc Ngọc kia, tựa hồ rất hối hận đối với chuyện hôn sự này. Hắn tới hai lần, đều muốn đi nhìn đại tiểu thư, nếu như đến lúc đó ta và đại tiểu thư...
Tần Vi Mặc cười nhạt một tiếng:
- Tỷ phu yên tâm, hắn mãi mãi cũng không có cơ hội. Mà tỷ phu, Vi Mặc giống như không có nói qua, muốn để tỷ phu và tỷ tỷ... Cái kia?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:
- Có ý tứ gì?
Tần Vi Mặc mỉm cười, dời chủ đề, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, ngươi chờ một lúc vẫn phải tự mình đi tỷ tỷ nơi đó hỏi một chút, sau đó, hỏi thêm Bách Linh và Hạ Thiền, hỏi các nàng muốn đi hay không.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu:
- Cần đi hỏi một chút.
- Tỷ phu...
Tần Vi Mặc duỗi ra tay ngọc trắng thuần thon dài, đưa tới trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu giật mình, liếc mắt nhìn hai phía.
Châu nhi cùng Thu nhi cách đó không xa lập tức quay mặt nhìn về phía nơi khác, một bộ dáng rất nghiêm túc.
Lạc Thanh Chu lúc này mới vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của Tần nhị tiểu thư.
Mềm mại không xương, nhỏ yếu trơn mềm, mang theo một tia băng lãnh.
Lạc Thanh Chu giữ trong lòng bàn tay, lại giơ lên một tay khác, đặt nó ở trong lòng hai bàn tay, ôn nhu xoa nắn.
Tiểu viện yên tĩnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ôn nhu như nước.
- Tỷ phu...
- Ừm?
- Đêm nay nếu có người dám khi dễ tỷ phu, Vi Mặc nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó. Tỷ phu đừng sợ, Vi Mặc mặc dù thân thể yếu đuối, nhưng miệng rất lợi hại, đêm nay nhất định sẽ bảo vệ tốt tỷ phu.
- Nhị tiểu thư, ta không có sợ.
- Tỷ phu, nơi đó dù sao cũng là trưởng bối trên danh nghĩa của ngươi, ngươi không cần lên tiếng, Vi Mặc sẽ giúp ngươi nói. Tỷ phu chỉ cần an tâm ăn cơm là được, hết thảy đều giao cho Vi Mặc.
- Nhị tiểu thư, ta không muốn ăn cơm chùa.
- Không có chuyện gì, tỷ phu ăn cơm chùa của cô em vợ, thiên kinh địa nghĩa*.
- ...
*đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.
Hai người tay nắm tay ở trong đình viện ôn nhu nói chuyện.
Thu nhi cùng Châu nhi liên tiếp nhìn lén, nhìn đến tự mình xấu hổ, đành phải lặng lẽ vào phòng, ở trong phòng nói thầm.
- Thu nhi, xem ra chuyện ván đã đóng thuyền, ngay cả phu nhân đều thỏa hiệp. Nguyện vọng của ngươi rốt cục đạt thành, về sau ngươi rốt cục có thể cởi trống trơn hoặc mặc áo lót bại lộ kia của ngươi làm ấm chăn cho cô gia, để cô gia hảo hảo thương yêu ngươi. Có phải rất vui vẻ hay không?
- Đừng nói bậy, cẩn thận để cô gia nghe được.
- Hừ, rõ ràng rất vui vẻ, rất muốn cười, lại làm bộ một mặt nghiêm túc. Hứ, nha đầu dối trá.
- Mặc kệ ngươi.
- Thu nhi, ngươi và Tiểu Điệp có quan hệ tốt như vậy, về sau hai người các ngươi có phải cùng một chỗ cởi trống trơn hầu hạ cô gia hay không? Ngươi nói cô gia có thể bị hai tiểu nha đầu các ngươi cho làm thân thể hết hơi, không xuống giường được hay không?
- Còn nói bậy! Xé miệng ngươi.
- Hì hì...