Nữ tử cầm kiếm sau lưng cười lạnh nói:
- Hai chưởng quỹ cửa hàng, hai quản gia trang viên, một nữ nhân phường chế áo, đều là họ Tần.
Người trong phòng nhìn đầu trên đất, mặt mũi tràn đầy biểu lộ giải hận.
- Tốt! Giết rất tốt!
- Không có bị theo dõi chứ?
Nam tử thấp bé cười lạnh nói:
- Lúc đầu chúng ta còn muốn đi phủ Tần Tứ gia kia nhìn một chút, bất quá bị hộ vệ trong phủ phát hiện. Chúng ta đi vào trong hẻm nhỏ cắt đuôi bọn hắn, bọn hắn không dám lại tiếp tục truy đuổi chúng ta. Yên tâm đi, không có người theo tới đây.
- Rất tốt! Chỉ cần hoàn thành từng lần từng lần ám sát, để bọn hắn mỗi ngày đều sống bên trong sợ hãi.
- Tử bá, Hoán Vũ, sang đây xem địa đồ. Đêm mai có cơ hội tốt, ngày này có người Thành Quốc phủ đến thông báo, đêm mai người một nhà Tần Văn Chính có thể sẽ đi Thành Quốc phủ dự tiệc. Đến lúc đó bên trong Tần phủ, có khả năng chỉ còn đám nữ nhi và vài nha hoàn hạ nhân khác, không biết người ở rể kia có đi hay không, theo lý mà nói hì người ở rể kia và đại tiểu thư của bọn hắn đều nên đi...
- Đến lúc đó, chúng ta đồng thời xuất động, đi huyết tẩy toàn bộ Tần phủ! Giết sạch hết người lưu lại trong phủ, một tên cũng không để lại.
- Minh thúc, có phải là cạm bẫy hay không?
- Hừ, yên tâm, người kia do Vương phu nhân Thành Quốc phủ phái tới. Vương phu nhân hận không thể để con thứ kia sớm đi chết, hận không thể người Tần gia đều chết hết sạch. Nàng và Thành Quốc phủ cũng thiếu chút bị liên lụy, sao lại giúp đỡ mấy người Tần Văn Chính kia?
- Yên tâm đi, mục đích của chúng ta và lợi ích là nhất trí. Đêm mai thừa dịp Tần Văn Chính rời đi, chúng ta xuất động, đến lúc đó giết cho thống khoái, để Tần phủ bọn hắn nợ máu trả bằng máu.
- Tốt!
Mười người trong phòng đều kích động, mặt mũi tràn đầy biểu lộ cừu hận.
Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn năm đầu lâu đẫm máu trên mặt đất, sau đó lặng lẽ thối lui ra khỏi vách tường, lặng yên không một tiếng động rời khỏi thông đạo.
Khi hắn đi ra từ trong lòng đất, bay tới trên mặt đất, hít thở thật sâu mấy hơi, lập tức xuyên thấu nóc nhà, bay ra ngoài.
Hắn nhanh chóng trôi dạt đến trên đỉnh Thiên Tiên lâu, lập tức dùng hồn lực dẫn dắt, lấy đi khăn tay.
Ngay khi viên châu trên nóc nhà đang lấp lóe ánh sáng, hắn lập tức cầm khăn tay, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Một đường đón gió đi nhanh, trong đầu vung đi không được chính là mấy đầu lâu đẫm máu kia.
Hắn không tiếp tục đi Uyên Ương lâu, mà trực tiếp về tới Tần phủ.
Vừa muốn bay vào tiểu viện, đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đứng trước cửa tiểu viện.
Một bộ váy xanh, thân thể đơn bạc, trong ngực ôm kiếm, như pho tượng không nhúc nhích đứng tại cửa ra vào, tóc dài nhu thuận chập chờn trong gió đêm, thần sắc trên gương mặt lạnh lùng như tuyết.
Lạc Thanh Chu ở giữa không trung nhìn mấy lần, về tới trong phòng, thần hồn quay về cơ thể.
Hắn trực tiếp mở cửa, đi ra ngoài.
- Kẹt kẹt...
Khi hắn mở ra cửa sân, lập tức nói với phía ngoài:
- Hạ Thiền, ta có việc cầu ngươi hỗ trợ.
Thiếu nữ băng lãnh vừa mới còn đứng ở cửa ra vào lúc này đã đi đến bên ngoài mười bước, đứng đằng sau một cây đại thụ, tựa hồ đang chuẩn bị trốn vào bụi hoa bên cạnh.
Nhưng lời Lạc Thanh Chu làm nàng đột nhiên dừng bước.
Lạc Thanh Chu đi ra cửa, nhìn nàng đang không nhúc nhích nói:
- Hạ Thiền, đêm đó ta đích xác đi thanh lâu, bất quá ta là vì đi tìm người, tìm những người Tống gia kia. Đêm nay ta cũng đi, ta đã tìm thấy bọn hắn. Cho nên, ta muốn cầu ngươi hỗ trợ.
Thiếu nữ đứng ở phía sau thân cây, trầm mặc một hồi, xoay người lại nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đi tới, từ trong ngực lấy ra một cây cây trâm, đưa tới trước mặt của nàng, nói:
- Lần trước đi dạo chợ đêm mua cho ngươi, ngươi không muốn, có thể cảm thấy vô công bất thụ lộc. Lần này, hi vọng ngươi nhận lấy.
Ánh mắt thiếu nữ, rơi vào bên trên trâm ngọc trong tay hắn, thần sắc trong mắt hoảng hốt một chút, còn chưa đáp lời, Lạc Thanh Chu đã tới gần nàng, nhẹ nhàng cắm trâm ngọc trong tay vào trên đầu của nàng, lui ra phía sau nhìn thoáng qua, khen:
- Rất xinh đẹp.
Ngừng một lúc lại nói:
- Hạ Thiền cô nương vốn rất xinh đẹp, đeo lên trâm ngọc này thì càng xinh đẹp.
Hắn do dự một chút, lại tăng thêm một câu:
- Còn xinh đẹp hơn Bách Linh.
Thiếu nữ nhìn hắn, tựa hồ muốn đưa tay gỡ xuống trâm ngọc trên đầu, chần chờ một chút, lại không có động thủ, tay còn lại thì nắm chặt thanh kiếm.
- Đi thôi, đi đến phòng ta, ta muốn nói với ngươi kế hoạch ngày mai.
Lạc Thanh Chu nhẹ giọng mời.
Thiếu nữ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu đột nhiên đi đến trước mặt của nàng, kéo lại cánh tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, không nói lời gì, quay người đi về phía tiểu viện.