Đêm đó rõ ràng nhìn thấy nữ tử váy xanh mang theo bộ khoái gọi Trương công tử tiến vào, mà còn có một tên võ giả trông coi dưới đại thụ ở đầu cầu, trong phòng này làm sao có thể không có một ai?
Lạc Thanh Chu lục soát tất cả gian phòng, cũng không có phát hiện bất kỳ vết tích người ở nào, trong lòng trăm mối vẫn không có cách giải.
Hắn bay ra khỏi phòng, đứng trong tiểu viện quan sát một hồi, sau đó thuận theo địa phương ngày đó hai người đi qua, một đường bay đến cửa.
Lập tức, lại từ cửa nhẹ nhàng đi vào.
Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua bóng đêm, đột nhiên nhìn về phía mặt đất.
Trên mặt đất rõ ràng xuất hiện mấy dấu chân.
Khắp nơi trong phòng rơi đầy bụi trần, cho nên mấy dấu chân cực kì rõ ràng trong tầm mắt thần hồn.
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức thuận theo dấu chân đi đến trong gian phòng.
Lập tức, đứng bên trong nơi hẻo lánh phía trước cửa sổ.
Dấu chân biến mất ở chỗ này.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, bay gần xuống mặt đất, đột nhiên phát hiện mình giống như có thể trực tiếp xuyên thấu mảnh đất này.
Trước kia hắn thử qua mấy lần, cho dù ở trong gian phòng của mình cũng không có cách xuyên thấu mặt đất.
Mà tối hôm qua nghe vị Nguyệt tiền bối kia nói, lòng đất có bày cấm chế nào đó, thần hồn phổ thông không cách nào tiến vào.
Hiện tại hắn lại có thể đi vào.
Vậy đã nói rõ, lòng đất không phải lòng đất, mà có phòng tối.
Trong lòng hắn bỗng nhiên sáng lên, lập tức cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí xuyên thấu sàn nhà, nhẹ nhàng đi xuống.
Phía dưới quả nhiên là trống không.
Đầu tiên là một màu đen kịt, lập tức, trước mặt có góc rẽ ẩn ẩn truyền đến một tia sáng ngời.
Hắn thuận theo đỉnh chóp thông đạo lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng đi qua.
Đợi đi đến góc rẽ, đột nhiên phát hiện phía trước rộng mở trong sáng, là một thạch thất rộng rãi.
Lúc này, trong thạch thất có một ngọn đèn đang cháy, đang có một đám người vây tại một chỗ nói chuyện.
Bên trong một góc bên cạnh, hai cô gái trẻ tuổi đang ngồi, cũng đang thấp giọng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu cẩn thận đếm.
Hết thảy có sáu người vây quanh ở trước bàn nói chuyện, trong đó bốn nam tử trẻ tuổi, hai tên nam tử trung niên.
Trên bàn có mấy tấm địa đồ.
Một tên trung niên nhân trong đó đưa tay chỉ lên bản đồ, mặt mũi tràn đầy âm trầm nói chuyện.
Trong phòng tràn đầy khí huyết như hỏa diễm đang thiêu đốt.
Hiển nhiên, người trong phòng đều là võ giả.
Lạc Thanh Chu ngưng mắt quan sát, phát hiện ba tên nam tử trẻ tuổi, hai tên nữ tử trong đó đều có chút tương tự với mấy người Tống gia đào phạm.
Trong thành không chỉ có chân dung của đào phạm, Châu nhi cầm đến cho hắn một vài tư liệu thông tin về Tống gia, cũng có chân dung và tin tức thân phận của từng thành viên Tống gia.
Xem ra hắn đoán không sai.
Ẩn tàng ở nơi này chính là những đào phạm kia của Tống gia.
Ngoại trừ con em của Tống gia ra, mấy người khác có thể là hộ vệ Tống gia.
Bây giờ bọn hắn đều thành tội nhân mưu phản, bị quan phủ bắt được hẳn phải chết không nghi ngờ, cho nên tụ cùng một chỗ, chuẩn bị liều chết trả thù Tần gia.
Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí tới gần, muốn nghe một chút bọn hắn đang nói cái gì, nhưng mới bay vào từ cửa, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí huyết nóng hổi đập vào mặt.
Một trung niên nhân trong đó nhướng mày, tựa hồ nhận ra cái gì, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu âm thầm giật mình, cuống quít tiến vào vách tường bên cạnh, nín thở ngưng thần, không nhúc nhích.
Trung niên nhân nghi ngờ nhìn mấy lần cửa ra vào, một lần nữa nhìn về phía bản đồ trên bàn.
Toàn thân Lạc Thanh Chu căng cứng, không dám lại tiếp tục tới gần phía trước.
Tất cả người trong phòng đều là võ giả khí huyết nồng đậm, hắn bây giờ chỉ là một thần hồn cảnh giới Nhật du, người khác nếu đơn giản chỉ đánh một quyền, đoán chừng hắn đều muốn bị thương nặng.
Nếu bị phát hiện, cùng một chỗ động thủ, khí huyết như hồng, hắn có thể sẽ hồn phi phách tán tại chỗ.
Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, lối vào đột nhiên có hai thân ảnh một nam một nữ bước nhanh đi tới.
Trong tay của nam tử thấp bé có mang theo một bao tải nhỏ, bên trên bao tải thấm máu đỏ tươi.
Nữ tử theo ở phía sau, cầm trong tay một thanh kiếm, trên quần áo dính đầy máu tươi.
Đôi nam nữ này mới vừa vào cửa hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng.
- Tử bá, thế nào? Không có xảy ra việc gì chứ?
Trung niên nam tử vừa rồi đang chỉ vào địa đồ nói chuyện hỏi.
Nam tử thấp bé dừng tại dưới ánh đèn ở cửa ra vào, nhe răng cười một tiếng, đột nhiên mở ra bao tải trong tay, đổ ra vật liệu bên trong.
- Lộc cộc...
Năm cái đầu đẫm máu đột nhiên rơi ra từ trong bao bố, lăn lộn dưới đất.