Thiếu nữ đi theo phía sau của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ tay hai người đang dắt cùng nhau, có chút cúi đầu, không nói gì, cũng không có giãy dụa, ngoan ngoãn bị hắn kéo vào tiểu viện, kéo vào trong phòng...
Sau khi cửa sân đóng lại.
Ở sau một cây đại thụ phía ngoài, một đạo thân ảnh yểu điệu mặc váy áo màu hồng chậm rãi đi ra.
Nàng nhìn cửa sân đóng chặt, ở dưới ánh trăng run lên một hồi, xoay người, một thân một mình, cúi đầu, yên lặng rời đi.
Đêm lạnh gió rét.
Lạc Thanh Chu băng băng kéo Hạ Thiền cô nương đi vào trong phòng nói chuyện.
Tiểu Điệp còn chưa ngủ.
Nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra đốt đèn, lại đi pha trà nóng.
Sau đó lại bưng hai đĩa điểm tâm tới.
Lúc này mới về đến phòng, khép cửa phòng lại.
Đèn đuốc mờ nhạt.
Nhiệt khí bên trong lò chậm rãi phiêu đãng trong phòng.
Trong phòng chỉ có tiếng Lạc Thanh Chu nói chuyện.
Hạ Thiền ôm kiếm, ngồi ở trước bàn, ánh mắt nhìn nơi khác, bên trên gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.
Lạc Thanh Chu kể xong, cầm một khối điểm tâm từ trong mâm, đưa tới trước mặt của nàng, thấy nàng không tiếp, lại trực tiếp nhét vào trong tay của nàng, nói:
- Rất ngọt, ăn một khối.
Hạ Thiền cúi đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, cũng không có ăn.
Đương nhiên, cũng không tiếp tục trả lại hắn.
Cứ để ở trong tay, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt nàng vẫn ngây ngô như cũ, nói:
- Hạ Thiền, lần trước nói xong cho ngươi thù lao. Kim tệ hoặc là bạc, ngươi có muốn hay không?
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, vẫn không có nói chuyện.
Lạc Thanh Chu móc ra một túi nhỏ bạc từ trong ngực, còn chưa kịp đưa tới, nàng đột nhiên đứng người lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không dám lại đưa bạc, hỏi:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Thiền đột nhiên quay người đi ra cửa, khối điểm tâm trong lòng bàn tay kia đã vỡ nát.
Lúc sắp đi ra cửa, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói:
- Hạ Thiền, thật ra ta cũng không muốn cho ngươi bạc. Chúng ta đều là người một nhà, ta cảm thấy không cần thiết khách khí. Mà ta và ngươi cũng không chỉ là người một nhà.
Hạ Thiền đột nhiên dừng lại nơi cửa.
Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:
- Ta thế nhưng đã từng không chút do dự nhảy vào trong nước cứu ngươi, từng ở dưới cầu bảo hộ ngươi trong đêm gió sét đan xen, từng trong đêm tối băng lãnh bồi tiếp ngươi trong vườn hoa.
- Cho nên, ta sai sử ngươi hẳn là nên, ngươi nói đúng hay không, Thiền Thiền?
- Đương nhiên, ngươi sai sử ta, cũng là nên. Về sau nếu có cần, cứ tới tìm cô gia, cô gia nghĩa bất dung từ (không thể từ chối), ổn thỏa dốc hết toàn lực giúp ngươi.
Hạ Thiền xoay người lại, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn, rốt cục mở miệng:
- Không cho phép, gọi ta... Thiền Thiền.
Lạc Thanh Chu nhìn con ngươi đen nhánh băng lãnh cùng khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng, gật đầu nói:
- Được rồi, Thiền Thiền.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay.
Lạc Thanh Chu một mặt trấn tĩnh mà nhìn nàng, nói:
- Nói thật, ta còn chưa từng nghe qua ngươi gọi ta là cô gia. Ngươi có phải không thích gọi hai chữ cô gia hay không? Nếu không, ngươi thay đổixưng hô gọi ta đi?
- Để cho ta ngẫm lại...
Lập tức nói:
- Gọi Chu ca ca, có được hay không? Trước mặt người khác, ta gọi ngươi Hạ Thiền cô nương, ngươi không cần để ý đến ta. Đợi chỉ khi có hai người chúng ta, ta gọi ngươi Thiền Thiền, ngươi gọi ta Chu ca ca, có được hay không?
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng trừng mắt hắn, lập tức quay người đi ra cửa, bước nhanh rời đi.
Hiển nhiên đã không muốn để ý tới tên da mặt dày này.
Lạc Thanh Chu đi theo tới trong tiểu viện, nhìn nàng bước nhanh rời đi nói:
- Thiền Thiền, đêm nay đi ngủ sớm một chút, uống nhiều nước nóng đắp nhiều chăn, không được cảm lạnh, nếu không Chu ca ca sẽ đau lòng.
Hạ Thiền dừng lại trước cửa tiểu viện, lập tức ra cửa, bước nhanh biến mất trong màn đêm xa xa.
- Công tử, lá gan của người thật lớn, làm sao ngay cả Hạ Thiền tỷ tỷ cũng dám chọc rồi?
Tiểu Điệp đi ra từ trong nhà, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Lạc Thanh Chu nhìn đạo thân ảnh kia biến mất ở cửa ra vào, lại nhìn một hồi, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng nói:
- Không phải chọc, mà là đùa. Nha đầu kia thật đáng thương, không ai nói chuyện với nàng, không ai cùng chơi với nàng, cảm xúc trong lòng mãi mãi cũng là bình tĩnh cô độc như thế. Ta về sau thường xuyên đùa nàng như thế, chậm rãi, nàng tự nhiên biết cái gì gọi là thú vị và chơi vui. Tiểu Điệp, ngươi tin hay không, đến lúc đó công tử nhà ngươi là người đầu tiên để trên mặt nha đầu kia hiện ra vẻ tươi cười?
Tiểu Điệp vẫn như cũ kỳ quái nói:
- Thế nhưng công tử, nô tỳ nhớ kỹ người ban đầu rất sợ Hạ Thiền tỷ tỷ, hiện tại làm sao không sợ nữa?