Bách Linh lại hừ lạnh.
Trong viện, âm thanh múa kiếm lại càng ngày càng vang.
- Vậy Đại tiểu thư có ở đó không?
- Không có.
Lạc Thanh Chu đứng trước cửa ra vào một hồi, chỉ đành phải nói:
- Vậy được rồi, ta trở về.
Hắn chuẩn bị rời đi, do dự một chút, vẫn nói một câu:
- Nếu như bởi vì chuyện đi thanh lâu, vậy ta xin lỗi, ta nên sớm nói một tiếng cho các ngươi. Nhưng ta có thể cam đoan, ta đến đó không vụng trộm với bất kỳ một nữ tử nào ở bên trong, ta thề.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Sau một lúc lâu.
Cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng, mở ra.
Bách Linh đứng tại cửa ra vào, thò đầu ra, nhìn xung quanh một vòng, mân mê miệng nhỏ tức giận nói:
- Thối cô gia, vậy mà đi thật, không thể ở lại dỗ dành người ta thêm à, phi phi, lại nói với Thiền Thiền vài câu ngon ngọt không được sao? Chán ghét.
Âm thanh múa kiếm trong viện ngừng lại.
Bên dưới ánh trăng trong sáng.
Thiếu nữ khoác một bộ váy dài xanh nhạt, trước ngực có chút phập phồng, mồ hôi từ gương mặt chảy xuôi mà xuống, mấy sợi tóc đính vào phía trên, lưỡi kiếm trong tay rét lạnh, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.
- Thiền Thiền đần, chớ luyện nữa, luyện cho dù tốt thì có ích lợi gì? Người ta căn bản cũng không để ý đến ngươi. Người ta về sau sẽ đi thi Trạng Nguyên, đến lúc đó trên người có chức quan, tất cả bên người đều là hộ vệ, mới không cần ngươi bảo hộ.
Bách Linh thấy nàng luyện kiếm vất vả, tức giận bất bình.
Thiếu nữ dưới gốc cây nắm chặt kiếm trong tay, trầm mặc thở dốc một hồi, lại tiếp tục luyện.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Thân ảnh dưới ánh trăng, tóc xanh bay lên, váy múa, quanh thân từng điểm hàn mang, chiếu sáng cả tòa đình viện.
Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, nói với Tiểu Điệp trong chốc lát, đi hậu viện, tiếp tục luyện tập quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi ».
Khi trời rạng sáng.
Hắn về tới trong phòng, khóa cửa phòng, từ trong ngực lấy ra tay khăn, đặt ở ngoài cửa sổ.
Lập tức đóng cửa sổ lại, lên giường.
Tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn xuyên qua cửa sổ, cầm khăn tay tuyết trắng, nổi lên giữa không trung, nhanh chóng bay về hướng Thiên Tiên lâu.
Không bao lâu, Thiên Tiên lâu đèn đuốc sáng trưng đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Hắn cẩn thận từng li từng tí tiếp cận từ trên không trung, chậm rãi hướng về viên châu trong suốt trên nóc nhà mà bay xuống.
Đợi viên châu kia bắt đầu lấp lóe ánh sáng, hắn lập tức lấy hồn lực dẫn dắt khăn tay, nhanh chóng nhẹ nhàng che xuống.
- Phốc!
Viên châu trong suốt vừa muốn nổ bắn ra ánh sáng, khăn tay đột nhiên bay xuống dưới, che ở bên trên.
Ánh sáng lấp lóe bên trong viên châu trong nháy mắt dập tắt, lâm vào bình tĩnh như lúc ban đầu.
Lạc Thanh Chu thấy một màn này, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, càng ngày càng cảm kích kính nể Nguyệt tiền bối.
Lập tức, từ giữa không trung nhanh chóng lướt qua đỉnh Thiên Tiên lâu đi tới hậu viện.
Lúc đi qua cánh cửa, cúi đầu ngưng mắt nhìn lại.
Đạo thân ảnh to lớn kia đang tựa ở trên đại thụ cách cửa sau không xa, ngủ gật.
Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận nhìn thoáng qua hoa viên, cũng không có phát hiện những người khác, lúc này mới tiếp tục lướt tới phía trước.
Rất nhanh đến hồ nước và cây cầu nhỏ trước kia chưa từng đi qua.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm cầu đối diện, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng đi qua, cúi đầu nhìn lại, dưới đại thụ đầu cầu, một thân ảnh đang ngồi ở chỗ đó, tựa hồ đang nhắm mắt tu luyện nội công.
Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát địa phương khác, thấy không có bất cứ dị thường nào, lặng yên không một tiếng động tiếp tục lướt tới phía trước.
Rất nhanh, hắn đi tới rừng trúc.
Bay vào rừng trúc, đi tới trên không tiểu viện kia, từ trên quan sát xuống, trong tiểu viện yên tĩnh, người nào cũng không có.
Mấy căn phòng cũng là đen kịt một màu, không có bất cứ động tĩnh gì.
Hắn cũng không có gấp, lơ lửng ở giữa không trung chờ đợi trong chốc lát, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng bay xuống.
Càng tiếp cận tòa tiểu viện, hắn càng thêm cảnh giác, toàn thân căng cứng, tinh thần lực tập trung cao độ, chuẩn bị bất cứ lúc nào dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên trên trời.
Nhưng hắn bay thẳng đến nóc nhà rơi xuống, vẫn không có bất cứ dị thường nào phát sinh.
Trong lòng hắn âm thầm thở dài một hơi, áp tai vào trong phòng nghe qua.
Trong phòng tĩnh không một tiếng động, tựa hồ không có bất kỳ người nào.
Kỳ quái?
Chẳng lẽ đã rời đi?
Hoặc vừa đi ra?
Trong lòng hắn nghi hoặc.
Lập tức, hắn xuyên thấu nóc nhà, bay vào trong phòng, lặng yên không một tiếng động rơi vào bên trên xà ngang, nhìn xuống dưới.
Trong phòng phi thường đơn sơ.
Ngoại trừ chỗ ngồi và giường ra, không có cái gì.
Tất cả phòng đều rỗng tuếch, hiện đầy tro bụi, không có ai, cũng không có vết tích người ở qua.
Cái này càng làm hắn cảm thấy nghi ngờ.