Hầu Vương lấy ra từ trong lỗ tai, nắm thả trên lòng bàn tay gọi:
- Lớn! Lớn! Lớn!
- Cây bổng lập tức lớn lên, dài ngắn hai trượng...
Thân ảnh màu đỏ nghe đến hứng khởi, nhịn không được xoay người nhìn hắn nói:
- Ta nơi đó cũng có một cây như ý liệt hỏa thương, có thể lớn có thể nhỏ, chỉ là không có cách nào biến thành nhỏ như cây kim thêu hoa. Như Ý Kim Cô Bổng trong chuyện xưa của ngươi nhất định là một kiện pháp bảo khó lường, nếu thế gian thật có thứ đồ này, ta vô luận trả giá như thế nào đều phải tìm cho bằng được.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có để ý, tiếp tục kể chuyện:
- Sau khi Hầu Vương dần tỉnh rượu, chợt ngẩng đầu quan sát, trên thành có một thiết bài, bên trên bài có ghi ba chữ to, chính là - U Minh giới.
Thân ảnh màu đỏ nghe được đến đây, thần sắc lập tức cứng lại, nín thở ngưng thần, vểnh tai lắng nghe.
- Lão Tôn ta tu tiên đạo, thọ cùng trời đất, siêu thoát bên ngoài tam giới, nhảy ra khỏi ngũ hành, vì sao có người câu hồn phách ta...
Nghe được đến đây, thân ảnh màu đỏ đột nhiên nhịn không được nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên cạnh, nói:
- Sư tỷ, con khỉ kia trong lúc ngủ mơ thần hồn xuất khiếu, đi Địa Phủ, thế gian này thật có Địa Phủ? Vì sao chúng ta thần hồn xuất khiếu, có thể lên trời, lại không cách nào xuống đất? Đây có phải nói rõ, lòng đất thật có một thế giới khác, sắp đặt trận pháp cấm chế, cấm chỉ thần hồn chúng ta tiến vào hay không?
Lập tức lại nói:
- Tu đạo càng sâu, thật có thế cùng cùng trời đất, siêu thoát bên ngoài tam giới, nhảy ra khỏi ngũ hành?
Lạc Thanh Chu dừng lại, ánh mắt cũng nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua đêm tối xa xa, trầm mặc một hồi, mới nói:
- Lòng đất hoàn toàn có cấm chế, thần hồn phổ thông đều không thể thâm nhập. Còn cụ thể là cái gì, ta cũng không biết.
Thân ảnh màu đỏ kinh ngạc nói:
- Lấy cảnh giới của ngươi cũng không thể đi vào?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Cảnh giới của ta thật ra rất thấp. Con đường tu đạo còn rất dài, thế gian này cũng không phải là đơn giản như ngươi tưởng tượng.
Thân ảnh màu đỏ trầm mặc một chút, thở dài một hơi:
- Sư tỷ, thật ra bây giờ ta đã có chút hiểu ngươi. Ngươi muốn chặt đứt...
- Ngươi có thể đi về.
Thân ảnh xanh nhạt xoay đầu lại, ngắt lời nàng.
Thân ảnh màu đỏ vội nói:
- Ta còn không có nghe đủ.
Lập tức nhìn về phía thân ảnh còn lại kia, nói:
- Tiếp tục.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục kể, nói:
- Đêm nay ta còn có việc, chỉ kể đến đây thôi.
Hắn đêm nay còn muốn tìm vị Nguyệt tỷ tỷ này hỗ trợ, xong đi Thiên Tiên lâu dò xét.
Thân ảnh màu đỏ híp híp con ngươi, có chút tức giận:
- Mới giảng một lần, tiếp tục.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng.
Dù sao hắn vừa rồi cũng không có nghe được nàng gọi ca ca.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua đêm tối xa xa, giống như không nghe thấy hai người tranh chấp.
Thân ảnh màu đỏ trợn mắt nhìn, nắm chặt nắm đấm trong tay áo, tựa hồ muốn phát cáu, lại đành phải cố gắng nhẫn nhịn xuống.
Lập tức nàng xoay người, nhìn thân ảnh xanh nhạt nói:
- Hắn một đêm chỉ kể một lần, không công bằng.
Giống như đang khiếu nại cáo trạng, giống như mình hao tốn giá tiền rất lớn nhưng không có hưởng thụ được phục vụ nên có, rất tức giận bất bình.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, an tĩnh một hồi, mới lên tiếng nói:
- Cố sự này cũng không phải vật phàm, bên trong mỗi chương đều ẩn chứa ngộ đạo chi pháp tu luyện bí ẩn. Đêm nay một chương này, ngươi về trước suy nghĩ thật kỹ một chút. Chờ ngươi suy nghĩ thấu, hắn tự sẽ nói lại.
Thân ảnh màu đỏ nghe nàng nói như vậy, tức giận trong lòng mới dần dần bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng lại một chút nội dung vừa rồi, hoàn toàn cảm thấy cao thâm mạt trắc, tựa hồ ẩn giấu đi rất nhiều thứ.
- Vậy thì tốt, đêm mai ta lại đến.
Nàng không còn lưu lại, cũng không có chào hỏi người nào đó, hồng ảnh lóe lên liền xuất hiện ở nơi xa.
Một giây sau, biến mất không thấy gì nữa.
Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về phía thân ảnh sau lưng, nói:
- Thời gian không còn sớm, ngươi muốn trở về cùng nương tử nhà ngươi sao?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta đêm nay có một việc muốn cầu ngươi hỗ trợ.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, trầm mặc một chút, nhàn nhạt mở miệng:
- Ta học được từ ngươi phương pháp ngộ đạo, ta giúp ngươi tu luyện, ngươi ta lẫn nhau không thiếu nợ gì. Ta sẽ không giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, nhưng không có lại miễn cưỡng, cúi đầu nói:
- Vậy, Nguyệt tỷ tỷ, ta...
- Trước tiên nói một chút là chuyện gì đi.
Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên lại nói.
Lạc Thanh Chu lập tức cung kính nói:
- Ta muốn đi một chỗ, bất quá trên lầu nơi đó có pháp khí khắc chế thần hồn, pháp khí kia còn lợi hại hơn cả pháp khí trên Uyên Ương lâu này, ta không có cách nào đi vào, cho nên nghĩ muốn nhờ Nguyệt tỷ tỷ hỗ trợ.