Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 447: Ca ca




Thân ảnh màu đỏ ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức áp chế giận dữ nói:

- Ngươi nếu là nam nhi thì nên có chủ kiến của mình, mà không cần khúm núm, theo lệnh một nữ tử mới quen không có mấy ngày mà làm theo! Ngươi sợ nàng như vậy sao?

Lạc Thanh Chu nhịn một chút, nhịn không được, nhìn nàng hỏi lại:

- Ngươi không sợ sao?

Thân ảnh màu đỏ dừng một chút, không có trả lời, giọng lạnh lùng nói:

- Tiếp tục kể chuyện xưa đi, ít nhất phải kể xong lần này. Nam nhi làm việc phải đến nơi đến chốn, không thể bỏ dở nửa chừng.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng.

Nắm đấm thân ảnh màu đỏ trong tay áo dần dần nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, cắn răng nói:

- Ngươi cũng biết, nếu như ta thật gọi ngươi là sư tôn, ngươi sẽ giảm thọ bao nhiêu năm? Nàng đang hại ngươi, ngươi không biết?

Lạc Thanh Chu lui lại đến một bên, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tu luyện.

Thân ảnh màu đỏ bắt đầu hô hấp dồn dập, trước ngực cao ngất kịch liệt phập phồng, nhìn hắn chằm chằm một hồi, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt, đột nhiên nói:

- Ngươi muốn ta kêu hắn cái gì?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Sư tôn.

Thân ảnh màu đỏ cười lạnh nói:

- Tốt, vậy ta gọi hắn là ca ca!

Lạc Thanh Chu mở mắt ra, nhìn về phía nàng.

Thân ảnh màu đỏ đột nhiên quay người, đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn nói:

- Triệt hồi vầng sáng trên người, ta muốn trước nhìn hình dạng của ngươi. Nếu ta nhìn thuận mắt, ta bảo ngươi một tiếng lại có làm sao.

Không khí đột nhiên trì trệ.

Thân ảnh màu đỏ vừa mới tới gần, Lạc Thanh Chu liền cảm thấy một cỗ nóng rực đánh tới.

Đồng thời, hô hấp có chút khó chịu.

Thần hồn người này tựa hồ tự mang lấy một cỗ khí tức bá đạo làm cho người khẩn trương cùng khiếp đảm, giọng nói chuyện cũng là giọng ra lệnh.

Nhưng tinh thần lực Lạc Thanh Chu cường đại, thần hồn khác hẳn với thường nhân, sao lại bị nàng hù sợ?

Huống chi, bắp đùi của hắn là Nguyệt tỷ tỷ còn đang đứng ở phía trước.

Hắn quay mặt chỗ khác, nhìn về phía xa, không có để ý đến nàng.

Rõ ràng muốn cầu cạnh hắn, lại còn thái độ hùng hổ dọa người như vậy, thật xem mình là nhân vật lớn rồi?

Hắn lại không nợ nàng cái gì.

Thân ảnh màu đỏ thấy mình lại bị lơ đi, trong mắt dần dần lộ ra một tia khuất nhục và tức giận, nắm đấm trong tay áo lần nữa chậm rãi nắm chặt, lạnh lùng thốt:

- Ngươi sẽ hối hận.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, nói:

- Ta lại không bức ngươi, ngươi có thể đi.

Thân ảnh màu đỏ: - ...

Nóc nhà lâm vào yên tĩnh.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở trên mái cong, ánh mắt nhìn qua đêm tối xa xa, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ trong vầng sáng, vẫn như cũ thanh lãnh như trăng.

Giống như hết thảy chuyện trên thế gian này không thể lay động tâm tình của nàng.

Thân ảnh màu đỏ đột nhiên quay người, đứng ở bên trên một mái cong khác, ánh mắt cũng nhìn phía đêm tối xa xa, trầm mặc thật lâu, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Đêm nay ánh trăng thật đẹp... Ca ca!

Hai chữ cuối cùng phát ra cơ hồ yếu ớt muỗi vo ve, bé không thể nghe.

Sau khi nói xong, nàng lập tức quay đầu, nhìn về phía thân ảnh màu xanh nhạt bên cạnh, lạnh lùng thốt:

- Có thể để hắn giảng tiếp không?

Thân ảnh xanh nhạt thu hồi ánh mắt từ đằng xa, nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, âm thanh thanh lãnh mà nói:

- Được rồi.

Nàng cũng không tiếp tục khó xử đối phương.

Thân ảnh màu đỏ hơi ngẩn ra, miệng hừ một tiếng, quay mặt chỗ khác, nhìn về phía nơi khác, không nói gì thêm.

Mà gương mặt giấu ở bên trong hồng sắc quang vựng tựa hồ ẩn ẩn nhiễm lên hai vết đỏ ửng, có chút nóng lên.

- Ghê tởm! Thật xấu hổ!

Nắm đấm nàng nắm chặt trong tay áo, trong lòng cảm thấy khuất nhục.

Lập tức nàng vừa tự an ủi mình ngầm ở trong lòng:

- Không sao, người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Dù sao người kia lại không biết ta là ai, không có gì mất mặt. Chờ ta nghe xong cố sự quy tắc này, lợi dụng xong hắn, mới hảo hảo đòi lại tôn nghiêm cùng mặt mũi đã mất đi! Đến lúc đó, để hắn gọi ta là tỷ tỷ... Không đúng, gọi ta là chủ nhân.

- Lại nói Mỹ Hầu Vương vinh quy quê cũ, tiêu diệt Hỗn Thế Ma Vương, chiếm một cây đại đao. Từng ngày thao diễn võ nghệ, dạy khỉ con chặt trúc làm tiêu, gọt gỗ làm đao...

Mặc dù Lạc Thanh Chu không có nghe được hai tiếng “Ca ca” kia, bất quá vẫn mở miệng nói.

Thật ra đối với hắn mà nói, ca ca hay sư tôn gì cũng không đáng kể.

Thân ảnh màu đỏ nghe hắn bắt đầu bài kể chuyện, lập tức vung đi cảm xúc lộn xộn trong lòng, vội vàng nín thở ngưng thần, hết sức chuyên chú nghe.

Đây chính là nàng bán tôn nghiêm của mình đổi lấy, nhất định phải chăm chú nghe, không sót một chữ.

- Hắn đem bảo bối kia đặt ở trong tay, gọi:

- Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ!

- Tức thời liền biến nhỏ thành một cây kim khâu, bé xíu không thể nhận ra, có thể giấu vào bên trong lỗ tai. Đám khỉ hãi nhiên (*), kêu lên:

- Đại vương! Lấy ra đùa chơi một chút đi!

(* Kinh hãi + ngạc nhiên)