Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 449: Khăn tay của Nguyệt tỷ tỷ




Thân ảnh xanh nhạt nghe xong, âm thanh thanh lãnh nói:

- Ta sẽ không giúp bất kỳ kẻ nào động thủ.

Lạc Thanh Chu đành phải nhắm mắt nói:

- Vậy khăn tay kia của Nguyệt tỷ tỷ, có thể cho ta mượn dùng một chút không Chỉ dùng một đêm.

Bất quá không biết cảnh giới của hắn hiện tại có thể có thể sử dụng khăn tay hay không.

Thân ảnh xanh nhạt có chút nhíu nhíu mày, bờ môi động một cái, tựa hồ chuẩn bị từ chối, nhưng nhìn thân ảnh của hắn, bỗng nhiên lại do dự một chút, tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

Sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía bóng tối xa xa, sợi tóc trước người khẽ động, một khăn tay tuyết trắng bay ra từ trong vầng sáng màu xanh nhạt, rơi vào trước mặt hắn.

Nàng thanh lãnh nói:

- Dùng xong không cần trả ta, xem như là... Thù lao đi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức vui mừng, vội vàng đưa tay cẩn thận từng li từng tí đón lấy, chộp vào trong tay.

Khăn tay rất mềm mại, mang theo một tia lạnh buốt, mùi thơm ngát nhàn nhạt xông vào mũi, không biết do chất liệu gì làm thành.

Nhưng khẳng định là đồ tốt, nếu không phải cảnh giới bây giờ của hắn là Nhật du cũng không có khả năng chạm đến.

- Tạ ơn Nguyệt tỷ tỷ, về sau nếu Nguyệt tỷ tỷ có việc gì, cứ việc phân phó.

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy cảm kích, trong lòng nói thầm: “Quả nhiên tìm đúng người, pháp khí nói đưa liền đưa, thật hào phóng.”

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Nắm ở trong tay, đưa vào một tia hồn lực, dùng hồn lực dẫn dắt là được.

Lạc Thanh Chu theo lời thử một chút, thần niệm khẽ động, khăn tay nhẹ nhàng bay lên từ trong lòng bàn tay, lại giống như ngự vật, thần niệm của hắn lập tức sinh ra một loại cảm ứng rất kỳ diệu nào đó.

Trong lòng hắn vui vẻ, lần nữa nói tạ ơn.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa, không nói gì thêm, biểu lộ trên mặt tựa hồ chưa bao giờ thay đổi.

Lạc Thanh Chu đưa tay bắt lại khăn tay, thu vào, thấy nàng tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, không dám quấy rầy nữa, chắp tay cáo từ:

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi trước.

Nhìn sắc trời, đoán chừng còn có nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng.

Tối nay không kịp đi Thiên Tiên lâu dò xét.

Vậy đêm mai đi.

Hắn bay trở về Tần phủ, nghĩ nghĩ, lại lấy ra cái khăn tay, dùng hồn lực dẫn dắt, phiêu động trước người.

Một đường luyện tập, càng ngày càng thuần thục.

Trở lại trong phủ.

Bay xuống tiểu viện, đặt khăn tay ở trên bệ cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, thần hồn quay về cơ thể.

Nhục thân đi xuống giường, mở ra cửa sổ, cầm khăn tay trên bệ cửa sổ, nắm ở trong tay, xúc cảm vẫn mềm mại như tơ lụa, lại đặt ở dưới mũi hít hà, vẫn như cũ là mùi thơm ngát nhàn nhạt kia.

- Không biết vị Nguyệt tỷ tỷ kia có bộ dáng ra sao, tuổi bao lớn rồi... Lần trước hỏi nàng, nàng cũng không có trả lời.

Lạc Thanh Chu nắm tay khăn, trong lòng thầm nghĩ.

Một lát sau.

Hắn về tới trên giường, lại không có buồn ngủ.

Nghĩ nghĩ, hắn trực tiếp từ cửa sổ lộn ra ngoài.

Ra cửa, đi Mai Hương Uyển.

Kỳ quái, từ khi tối hôm qua về sau, hắn tựa hồ có chút không thể rời khỏi Tần nhị tiểu thư ôn nhu đáng yêu kia.

Lần này hắn vẫn như cũ leo tường mà vào.

Khi hắn nhảy vào trong viện, thần kinh lập tức căng cứng, chú ý động tĩnh bốn phía, nhưng cũng không nhìn thấy thân ảnh khác.

Xem ra đêm nay Châu nhi không ở trong sân.

Hắn bước nhanh đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, đang muốn tiến vào, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cây cột ngoài hành lang cách đó không xa.

Châu nhi từ nơi đó thò đầu ra, lại lập tức rụt trở về, giả bộ như không nhìn thấy.

Lạc Thanh Chu nóng mặt, cũng giả bộ như không nhìn thấy nàng, lập tức mở cửa sổ ra đi vào.

- Kẹt kẹt...

Cửa sổ đóng lại.

Châu nhi lúc này mới đi ra từ sau cây cột, miệng nhỏ giọng thầm thì:

- Hiện tại nếm được tiểu thư nhà ta ngon ngọt, mỗi đêm đều muốn đến rồi sao? Hừ, lúc trước người ta đi cầu ngươi đến, ngươi cũng không nguyện ý đến đây…

Nến đỏ mờ nhạt, tú mạn che lấp.

Trên giường, Tần nhị tiểu thư đang ngủ say.

Lạc Thanh Chu đứng ở phía trước cửa sổ cởi giày ra, im lặng đi tới.

Đi vào trước giường.

Xuyên thấu qua màn che, nhìn về người nằm trên giường.

Trong mông lung có một vẻ đẹp khác.

Trong không khí nổi trôi hương vị nhẹ nhàng cùng mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ trên giường.

Lạc Thanh Chu đứng ở trước giường, an tĩnh nhìn một hồi, nhẹ nhàng xốc lên màn che, ngồi xổm xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn gương mặt đang ngủ say kia.

Thanh lệ nhu uyển, lại rõ ràng mang theo thần sắc tái nhợt không khỏe mạnh.

Nàng đang ngủ say, hô hấp so với người thường rõ ràng nặng nề một chút.

Chân mày tinh tế có chút nhíu lại, không biết bởi vì thân thể khó chịu, hay gặp ác mộng.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức dâng lên một cỗ thương tiếc, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.