Lúc này, một thân ảnh khác từ trong nhà chạy ra, mặt mũi tràn đầy ân cần hỏi:
- Cô gia, người không sao chứ?
Lạc Thanh Chu nhìn hai tiểu nha đầu trước mặt, lại nhìn phi đao trong tay Châu nhi một chút, trên lưng vừa rồi bị phi đao kia làm cho kinh hãi đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Châu nhi, ngươi...
- Ô... Cô gia, nô tỳ sai...
Hai đầu gối Châu nhi khẽ cong, “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Nô tỳ không biết là cô gia... Nô tỳ vừa rồi đang luyện tập, đột nhiên thấy một bóng đen từ bên ngoài tường viện nhảy vào, còn tưởng rằng là người ngoài, ô... Cô gia đừng nói cho tiểu thư, đừng nói cho đại tiểu thư, đừng nói cho phu nhân...
Lạc Thanh Chu ngốc trệ một chút, vội vàng đỡ nàng lên, nói:
- Châu nhi, ta không sao. Vừa rồi phi đao kia, là ngươi ném? Ai dạy ngươi?
Châu nhi ngậm nước mắt lắc đầu, không nói gì thêm.
Thu nhi nói khẽ:
- Cô gia, người tìm đến tiểu thư sao? Tiểu thư mới vừa lên giường nằm, cô gia mau vào đi thôi.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ.
Vụng trộm đi vào còn chưa tính, bây giờ bị hai tiểu nha hoàn bắt được tại chỗ, thật sự có chút...
- Kẹt kẹt...
Đúng vào lúc này, cửa sổ đột nhiên mở ra.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy ngủ lụa mỏng xuất hiện bên cửa, tắm rửa ánh trăng trắng noãn, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ nhìn hắn:
- Tỷ phu, mau vào.
- Cô gia, vào nhanh đi.
Thu nhi trực tiếp lôi kéo cánh tay của hắn, đẩy hắn vào.
Châu nhi vẫn như cũ đứng trong tiểu viện, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hiển nhiên bị chuyện mới vừa rồi hù không nhẹ.
Lạc Thanh Chu đi tới cửa.
Thu nhi vội vàng ngồi xuống, ôm chân của hắn, giúp hắn cởi bỏ giày, sau đó đứng dậy nói nhỏ:
- Cô gia, nô tỳ và Châu nhi cũng sẽ không nói, người đêm nay cứ lưu lại nơi này bồi tiếp tiểu thư đi, không cần trở về.
Nói xong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trực tiếp đẩy hắn vào.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng đóng lại.
Trong phòng, trên bàn, một cây nến đỏ.
Phía trước cửa sổ dưới ánh trăng, một thiếu nữ ôn nhu người khoác lụa mỏng tuyết trắng đứng đấy, ánh mắt đầy ôn nhu mà nhìn hắn.
- Tỷ phu...
Nàng khẽ gọi một tiếng, lập tức mang theo váy trắng noãn, chân ngọc tuyết trắng trần trụi, mái tóc bay múa, mặt mũi tràn đầy vui vẻ chạy tới chỗ hắn.
Lần trước, Lạc Thanh Chu dùng giấy tuyên trong tay cản trở nàng.
Nhưng lần này, Lạc Thanh Chu đang do dự một chút lại giang hai cánh tay ra.
Con ngươi thiếu nữ tràn đầy nhu tình đầu tiên khẽ giật mình, sau đó lập tức lộ ra một tia kinh hỉ, thân thể mềm mại mảnh mai trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn.
Trong lòng Lạc Thanh Chu rung động, ôm lấy nàng, hai tay nâng mông của nàng, nâng lên thân thể mềm mại không xương của nàng, để gương mặt của nàng và gương mặt mình song song tương đối.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên nhu tình như nước, trong đầu nóng lên, không khỏi đưa tới, hai mảnh bờ môi ôn nhu rơi vào trên miệng nhỏ phấn nộn mềm mại của nàng.
Lành lạnh, mềm mềm, ngọt ngào.
Bờ môi hai người chạm nhau, thân thể đều run lên.
Đây là hắn lần đầu tiên chủ động hôn nàng.
Thiếu nữ trong nháy mắt quả quyết, mềm mềm dán trong ngực hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, hai con ngươi mê ly động lòng người, để ai cũng không thể cưỡng lại hấp dẫn...
- Tỷ phu...
- Ừm.
- Tỷ phu...
- Ừm.
- Tỷ phu...
-... Đừng kêu.
- Ta muốn gọi. Tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu...
Hai người nằm ở trên giường, ôm cùng một chỗ, bốn mắt nhìn nhau.
Hai con ngươi Tần nhị tiểu thư nhu tình như nước, trong cái miệng nhỏ nhắn một mực si ngốc kêu “Tỷ phu”, kêu để trong lòng Lạc Thanh Chu ngứa ngáy, thân thể mềm mại, có chút không chịu nổi.
- Nhị tiểu thư...
- Gọi ta Vi Mặc.
- A, nhị tiểu thư, ngươi biết ta đêm nay vì sao tới tìm ngươi không?
Thiếu nữ cắn cắn môi phấn, đôi mắt đẹp ngượng ngùng mà dũng cảm nhìn hắn:
- Tỷ phu nhớ Vi Mặc, đúng hay không?
- Đúng. Bất quá có chuyện, ta muốn cầu nhị tiểu thư hỗ trợ.
- Tỷ phu... Cầu nhị tiểu thư hỗ trợ, là phải bỏ ra thù lao, chẳng qua nếu như cầu Vi Mặc hỗ trợ, cũng không cần thù lao, Vi Mặc sẽ còn chủ động cho tỷ phu thù lao.
- Nhị tiểu thư muốn thù lao gì?
Thiếu nữ nhắm mắt lại, lông mi rung động.
Lạc Thanh Chu:
-... Nhị tiểu thư, chuyện khẩn cấp.
Thiếu nữ mở to mắt, ánh mắt ôn nhu:
- Tỷ phu, nói.
- Nhị tiểu thư, ta đêm nay đi thanh lâu.
- ...
- Sau đó, giống như bị Bách Linh và Hạ Thiền phát hiện.
- ...
- Nhị tiểu thư, ngươi có thể giúp ta...
- Không thể.
Ánh mắt thiếu nữ sâu kín nhìn hắn, ôm chặt nắm tay hắn.
Lạc Thanh Chu đành phải giải thích:
- Nhị tiểu thư, ta đến đó cũng không phải vì đi tìm hoa vẫn liễu, ta phát hiện bên trong đội tuần tra có một người rất khả nghi, có thể là người của Trương gia. Hắn tối hôm qua đi vào cửa sau của Thiên Tiên lâu, không biết đi gặp người nào, ta hoài nghi có khả năng có người của Tống gia núp ở bên trong...