Thần sắc thiếu nữ trở nên ngưng trọng lên.
- Ai?
Đúng vào lúc này, trong tiểu viện phía ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Châu nhi.
Lập tức, âm thanh của Bách Linh ở ngoài cửa vang lên:
- Châu nhi, mở của ra!
Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh thanh thúy như chim sơn ca phá lệ rõ ràng.
Châu nhi vội vàng chạy tới mở cửa.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa:
- Nhị tiểu thư...
- Gọi Vi Mặc.
- Vi Mặc, giúp tỷ phu...
- Ừm.
- A! Nhị tiểu thư, ngươi làm gì?
- Không phải Tỷ phu bảo Vi Mặc giúp ngươi sao?
- ...
Trong nội viện đột nhiên truyền đến giọng nói đầy tức giận của Bách Linh:
- Cô gia! Cô gia!
Châu nhi vội vàng nói:
- Bách Linh tỷ tỷ, cô gia không có ở nơi đây, tiểu thư nhà ta mới vừa ngủ, ngươi chớ quấy rầy tỉnh nàng.
- Hừ, thối cô gia chính là ở đây! Có phải các ngươi giấu hắn rồi hay không? Thành thực dẫn ra đây.
- Không, thật không có.
Thu nhi cũng từ trong nhà đi ra ngoài, nói khẽ:
- Bách Linh tỷ tỷ, đều đã trễ thế như vậy, cô gia làm sao có thể ở chỗ này.
Mặt mũi Bách Linh tràn đầy giận dữ nói:
- Thu nhi, ngay cả ngươi cũng muốn gạt ta sao? Các ngươi có biết vừa mới thối cô gia đi nơi nào hay không?
Thu nhi cùng Châu nhi nhìn nhau, lắc đầu, trên mặt đều lộ ra vẻ tò mò.
- Thanh lâu!
Bách Linh nổi giận đùng đùng:
- Thối cô gia từ chối tiểu thư nhà ta cùng phòng với hắn, nói thân thể không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi. Kết quả, vậy mà vụng trộm đi ra ngoài, đi thanh lâu! Các ngươi nói ghê tởm đáng ghét hay không?
Vừa nghe lời này, Thu nhi cùng Châu nhi lập tức mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Bách Linh nhìn thoáng qua thần sắc trên mặt các nàng, lập tức lại nói:
- Các ngươi ngẫm lại, những gái lầu xanh kia có bao nhiêu bẩn? Thối cô gia đến thanh lâu chơi các nàng xong, trực tiếp liền trở lại, ngay cả tắm cũng không có tắm, nếu để cho nhị tiểu thư đụng phải hắn...
Sắc mặt hai nha hoàn đều thay đổi.
Khóe miệng Bách Linh hơi vểnh, tiếp tục thêm mắm thêm muối:
- Nghe nói rất nhiều nữ tử thanh lâu đều có bệnh rất bẩn rất bẩn, nếu như cô gia bị nhiễm, trở lại đụng phải nhị tiểu thư...
Châu nhi không đợi nàng nói xong, vội vàng xoay người chạy phía trong phòng.
- Kẹt kẹt...
Lúc này, cửa sổ trong thư phòng đột nhiên mở ra.
Ánh trăng vẩy xuống, Tần nhị tiểu thư khoác lên một bộ lụa mỏng tuyết trắng đứng bên cửa, nhìn thiếu nữ mặt mũi tràn đầy tức giận trong nội viện nói:
- Bách Linh, tỷ phu không có ở nơi đây.
Bách Linh nhìn nàng, tiếng nói không tự chủ nhẹ xuống:
- Nhị tiểu thư, cô gia đêm nay đi thanh lâu, rất bẩn. Nô tỳ muốn đem hắn mang về rửa sạch sẽ, miễn cho ô uế Tần phủ chúng ta.
Tần nhị tiểu thư mỉm cười:
- Tỷ phu đi Thiên Tiên lâu sao? Là ta bảo hắn đi.
Vừa nghe lời này, không riêng Bách Linh sững sờ, Thu nhi cùng Châu nhi cũng đầy mặt ngạc nhiên.
Tần Vi Mặc ôn nhu giải thích nói:
- Trong nhà có một số việc cần phải đi nơi đó xử lý, tỷ phu là thư sinh, đến đó sẽ không khiến cho người ta hoài nghi, cho nên ta mới cầu tỷ phu hỗ trợ. Bách Linh, ngươi và Hạ Thiền đừng hiểu lầm tỷ phu, tỷ phu đến đó, cũng không có trêu chọc bất kỳ cô gái nào bên trong. Tỷ phu làm người, chẳng lẽ các ngươi còn không biết? Huống chi...
Nàng nhìn thiếu nữ trong viện, cười cười:
- Huống chi, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tỷ phu làm sao có thể ra ngoài ăn vụng đây?
Bách Linh bĩu môi:
- Thế nhưng, nhị tiểu thư, mọi người đều nói hoa dại thơm hơn hoa nhà, người ta còn nói, nam nhân nào không ăn vụng? Người ta còn nói, nam nhân nếu không đi thanh lâu, liền không coi là nam nhân...
Tần Vi Mặc khẽ cười nói:
- Được rồi Bách Linh, mau trở về đi thôi. Chuyện này, ta sẽ nói rõ ràng cho tỷ tỷ, để nàng không nên làm khó tỷ phu.
Bách Linh mặc dù không có cam lòng, rất muốn hiện tại kéo thối cô gia ra chất vấn, nhưng đã có nhị tiểu thư giúp hắn, đành phải coi như thôi.
- A, kia, nhị tiểu thư, ngài nghỉ ngơi đi.
Nàng ấm ức xoay người rời đi.
Ra cửa, nhìn về phía tiểu nha đầu đứng ở ngoài cửa không nói tiếng nào, nàng lập tức có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Ngươi nếu đi vào nói chuyện, nhị tiểu thư tuyệt đối không dám ngăn cản, khẳng định sẽ lập tức đuổi thối cô gia ra ngoài. Ngươi đứng ở trong sân, xa như vậy, sợ cái gì?
Thiếu nữ tựa ở góc tường cúi đầu, trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấp giọng nói:
- Bách Linh... Chúng ta, không nên, đến đó...
- Đi nơi nào? Thanh lâu sao?
Bách Linh hừ lạnh nói:
- Vì cái gì không nên đi? Thối cô gia gạt chúng ta, vậy mà đi thanh lâu để những nữ nhân bẩn kia đùa bỡn, quá ghê tởm.
- Thế nhưng, Bách Linh, ngươi nói, hắn... Hắn sẽ không đi, nơi đó.
- Ta... Hừ! Trách ta quá tin tưởng thối cô gia! Ta cứ nghĩ thối cô gia tuyệt đối sẽ không đi loại địa phương kia, không nghĩ tới hắn vậy mà đi thật!