Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 436: Cô gia chạy rồi




Lập tức kéo nàng tới trên giường, dùng chăn mền đậy lại.

- Kẹt kẹt...

Mở cửa phòng ra, hắn chạy ra ngoài.

Đại sảnh dưới lầu, người vây xem càng ngày càng nhiều, lan can trên lầu cũng đứng đầy người, đều đang tràn đầy phấn khởi nhìn náo nhiệt.

Hắn thấy rất nhiều cửa phòng đều mở ra, mấy nam tử mặc đồ ngủ đứng trên lan can có chút hăng hái nhìn dưới lầu.

Hắn lập tức chạy vào một phòng, từ bên trong lấy ra một bộ trường bào, khoác lên người, ngay lập tức đi xuống lầu.

Lẫn vào đám người, bước nhanh đi tới cửa ra.

- Bang!

Hàn mang lóe lên, Hạ Thiền đột nhiên rút kiếm ra.

Những hộ vệ thanh lâu cũng không chút nào yếu thế, lập tức rút ra đao bên hông.

Tú bà thanh lâu vẫn đang cười rạng rỡ khuyên nhủ, nhưng vô luận như thế nào đều không thả các nàng đi vào.

Lạc Thanh Chu nhanh chóng theo đằng sau đám người chạy tới cửa ra vào, vừa muốn từ cửa đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh:

- Dừng lại!

Bách Linh đột nhiên xoay người, nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu dừng chân, trái tim cơ hồ ngừng đập, nhưng vẻn vẹn một nháy mắt, hắn tiếp tục bước chân đi ra ngoài cửa, sau đó quay đầu nhìn đại sảnh một chút, mặt mũi tràn đầy cười ngây ngô.

Bách Linh nhìn thấy bộ dáng của hắn, sửng sốt một chút, lại liếc mắt nhìn y phục trên người hắn, trong mắt lộ ra một vòng tia ngờ vực, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trên lầu.

- Thiền Thiền, hương vị trên lầu! Thối cô gia nhất định... A? Không đúng!

Nàng đột nhiên giật giật cái mũi, lập tức xoay người, thuận phương hướng người kia vừa mới rời đi ngửi ngửi, đi tới cửa ra vào, ánh mắt nhìn về phía đường đi trống không bên ngoài, giật mình, đột nhiên biến sắc:

- Thiền Thiền! Đi mau! Cô gia chạy rồi!

Nàng lập tức co cẳng đuổi theo.

Hạ Thiền sửng sốt một chút, “Bang” một tiếng bảo kiếm vào vỏ, quay người đi ra cửa.

- Hứ! Quả nhiên là tới bắt gian.

Đám người gặp một màn này, đều cười vang.

Lạc Thanh Chu một đường chạy vội, trong lòng âm thầm tự hỏi đến cùng thế nào bị phát hiện.

Hắn lúc đi ra, hai nha đầu còn đang ở hậu hoa viên, căn bản không kịp theo dõi.

Sau khi hắn ra ngoài, liền mang lên mặt nạ, biến thành một người khác.

Các nàng làm sao tìm được Thiên Tiên lâu?

Còn có vừa rồi, hắn mặc quần áo của người khác, mang theo mặt nạ đi ra cửa, Bách Linh nha đầu kia thế nào phát hiện?

Không đúng, khẳng định có cổ quái.

Chẳng lẽ nha đầu kia lưu lại cái mùi gì ở trên người hắn?

Suy nghĩ chỗ này, hắn lập tức cởi bỏ quần áo của người lạ đang khoác bên ngoài mặc, tiện tay ném vào một hẻm nhỏ, lại cởi ra nho bào của mình, ném vào trong túi trữ vật, ngăn cách mùi.

Lập tức lại lấy ra một kiện nho bào từ trong túi trữ vật, mặc vào người.

Suy nghĩ kỹ một chút, đêm nay lúc đi thỉnh an đại tiểu thư lúc, Bách Linh nha đầu kia thật có tới gần hắn, lúc ấy cầm một đóa hoa tươi trong tay của nàng, bất quá hắn cũng không có tiếp xúc qua thân thể với nàng. Chẳng lẽ là hương hoa?

Mỗi lần nhìn thấy nha đầu, trong tay đều cầm một đóa hoa, khẳng định đều rất quen thuộc đối với mùi hương của các loại hoa, nếu như đêm qua đem phấn hoa rải xuống trên quần áo của hắn, nàng có thể ngửi ngửi mùi hoa hay không, một đường theo dõi đến Thiên Tiên lâu?

Suy nghĩ kỹ một chút, thật có khả năng này.

- Sưu ——

Hắn rất chạy nhanh tiến vào hẻm nhỏ, tháo xuống mặt nạ trên mặt, lập tức trực tiếp nhảy vào từ cửa sau tường viện vào trong.

Bất quá lúc này, hắn không thể trở về tiểu viện của mình.

Nha đầu kia khẳng định sẽ mang theo Hạ Thiền đi tới, đến lúc đó chất vấn hắn, mặc dù hắn cũng không có làm gì, nhưng cũng không tiện giải thích.

Nếu Hạ Thiền trong cơn tức giận động kiếm, vậy thì phiền toái.

Hắn nhất định phải để cảm xúc các nàng dịu bớt một chút.

Nghĩ nghĩ, hắn trực tiếp đi Mai Hương uyển.

Tần nhị tiểu thư thông tình đạt lý, mà hẳn là có thể đoán được hắn ra ngoài làm cái gì, đi trước nơi đó của nàng tìm kiếm che chở.

Một đường đi nhanh, đi vào Mai Hương uyển.

Hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp thả người nhảy lên, từ bên trên tường viện nhảy vào, lập tức bước nhanh đi hướng cửa sổ thư phòng.

- Hưu ——

Ai ngờ đúng vào lúc này, dưới mái hiên bên cạnh đột nhiên bay ra một đạo hàn mang, trong nháy mắt bắn nhanh đến phía hắn.

Lạc Thanh Chu kinh hãi, cuống quít nghiêng người né tránh, hàn mang kia “Xùy” một tiếng bay qua gương mặt, đinh đinh đâm vào trong vách tường bên cạnh.

- Châu nhi, là cô gia!

Dưới mái hiên có một thân ảnh, trong tay lóe lên hàn mang, đang muốn tiếp tục đánh ra, đột nhiên bị một âm thanh quen thuộc trong phòng gọi lại.

Thân ảnh dưới mái hiên nhất thời giật mình, cuống quít chạy nhanh đến, nhìn thiếu niên đứng trong nội viện, mặt mũi tràn đầy kinh hãi nói:

- Cô... Cô gia... Tại sao là người?

Lạc Thanh Chu một mặt kinh ngạc nhìn nàng.