Thật ra nàng đã hai ngày không có khai trương, kém chút bị mụ mụ mắng chết.
May mắn đêm nay có thể khai trương, nếu phục vụ tốt, nói không chừng có có thể được một chút tiền thưởng.
Lạc Thanh Chu mang theo mặt nạ, bị nàng ôm ấp cưỡng ép mang tới lầu, cố giả bộ là lão thủ chốn phong nguyệt, một mặt trấn định, ánh mắt vụng trộm quan sát nữ tử khác bên trong lâu.
Nữ tử tối hôm qua kia không biết có phải là cũng đang ở bên trong lâu hay không.
Hả?
Mới vừa lên lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.
- Công tử, thiếp thân gọi Oanh Oanh.
Nữ tử trong ngực nũng nịu nói.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu rơi vào trên người thanh niên mặc nho sam, cầm trong tay quạt xếp ngoài lan can.
Đường Gia Tùng.
Đường đại tài tử lúc trước trên thuyền hoa muốn tiếp cận Tần nhị tiểu thư, bị hắn cho ra hai bài thi từ dọa lui.
Lúc này hắn ta đang ôm eo nhỏ của một nữ tử, tay cầm quạt xếp, nhìn nghệ nhân đánh đàn trên đại sảnh dưới lầu, chậm rãi nói chuyện gì đó.
Nhìn vẫn như cũ là bộ dáng ôn tồn lễ độ.
Lạc Thanh Chu bị nữ tử gọi Oanh Oanh trong ngực, ôm eo, cưỡng ép kéo về hướng phía gian phòng của nàng, lúc đi qua chỗ lan can, nhìn xuống phía dưới một chút.
Cái này vừa nhìn, lập tức cả kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Cửa đại sảnh, hai đạo thân ảnh nữ tử quen thuộc được chúng tân khách vây xem, không coi ai ra gì đi vào.
Một người người mặc váy phấn, bộ dáng xinh xắn đáng yêu, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Một người khác người mặc váy xanh, bộ dáng cũng xinh đẹp động lòng người, chỉ là trong tay cầm một thanh kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, hai con ngươi lạnh như băng quét mắt nhìn tất cả nam tử trong đại sảnh, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Nữ tử đón khách vội vàng tiến lên nói:
- Hai vị cô nương, nơi này là thanh lâu, các ngươi...
- Chúng ta đến đi dạo thanh lâu.
Bách Linh ngắt lời nàng, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, mặt mũi tràn đầy hào sảng nói:
- Đem tất cả cô nương còn chưa có tiếp khách của các ngươi gọi ra, chúng ta chọn mấy người như ý, đêm nay cứ ở ngay chỗ này.
Nhưng cũng không có ai để ý tới nàng.
Mấy tên hộ vệ thanh lâu to con, eo treo một thanh đao bản rộng, bước chân vội vàng từ ngoài cửa vọt vào, khí thế hung hăng ngăn hai người ở cửa ra vào.
Nữ tử đón khách lắc eo, mặt mũi tràn đầy cười duyên nói:
- Hai vị cô nương, rất xin lỗi, Thiên Tiên lâu chúng ta có quy định, không tiếp đãi khách nữ, vẫn mời hai vị trở về đi.
Trường hợp như vậy, các nàng thấy quá nhiều, thường xuyên sẽ có nữ nhân mang người đến, nói là tới chơi vui, thật ra chính là đến bắt gian.
Cho nên vì cam đoan danh tính và an toàn của khách nhân, trong lâu sớm có quy định, tuyệt không thể để nữ tử tiến vào.
- Hai vị cô nương, ta rất hiểu tâm tình bây giờ của các ngươi. Nhưng tỷ tỷ nói với các ngươi lời nói thật, nam nhân không thể quản quá chặt, nếu không đến lúc đó gà bay trứng vỡ, các ngươi cái gì cũng không chiếm được. Ngẫu nhiên hồ đồ một chút, mới có thể hòa hòa khí khí, gia đình mỹ mãn.
- Đúng thế đúng thế, nam nhân đều như thế này, nam nhân không ăn vụng hả? Nam nhân không ăn vụng, vậy thì không phải là nam nhân, hoặc là thân thể không được.
- Hai vị cô nương, trở về đi, chờ nam nhân của các ngươi chơi chán, tự nhiên sẽ trở về. Các ngươi giương lớn cờ trống tới bắt người như vậy, đến lúc đó làm mất mặt hắn, cũng ném đi mặt chính các ngươi, cần gì chứ?
Gái lầu xanh bên cạnh đều nhao nhao thuyết phục.
Những khách nhân nam đang vây xem cũng đang nghị luận.
- Đây là nương tử cùng tiểu thiếp nhà ai? Có mỹ nhân nhi bậc này hầu hạ, còn bỏ được đến thanh lâu?
- Hoa dại dù sao cũng thơm hơn hoa nhà, lại xinh đẹp, cũng có lúc chán. Bất quá hai tiểu mỹ nhân này thật xinh đẹp, chậc chậc, cũng không biết tên nào có phúc khí tốt như vậy.
- Các ngươi đoán hai người kia ai là chính thê, ai là thiếp?
- Cái này còn cần đoán? Không thấy được tiểu mỹ nhân cầm kiếm đang mặt mũi trắng bệch? Một bộ dáng lập tức muốn rút kiếm giết người sao, xem ra chính là chính thê. Nàng kia bên cạnh cười hì hì, xem xét chính là tiểu thiếp không tim không phổi ngốc hết chỗ chê.
Bách Linh thính tai, nghe được câu này, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, lập tức trợn mắt nhìn:
- Ai tại đánh rắm!
Trên lầu.
Lạc Thanh Chu bị nữ tử gọi Oanh Oanh kéo vào trong gian phòng.
Vừa mới tiến gian phòng, nữ tử đã cười duyên một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn, không kịp chờ đợi bắt đầu cởi dây thắt lưng của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, liếm liếm môi đỏ, nhìn hắn cười duyên nói:
- Công tử, thiếp thân trước dùng miệng nhỏ giúp ngươi diễn tấu một khúc, thư giãn tâm tình...
- Bành!
Lạc Thanh Chu ra một quyền nện lên cằm của nàng, trực tiếp đánh nàng hôn mê bất tỉnh.