Trời mịt mờ.
Lạc Thanh Chu cáo biệt Nguyệt tiền bối, về tới Tần phủ.
Thần hồn trở về cơ thể.
Lập tức tiến vào gian phòng Tiểu Điệp, chui vào bên trong chăn mền của nàng.
Ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu nha đầu, hắn rất mau tiến vào mộng đẹp, còn làm một cái mộng đẹp cầm kiếm ngao du giữa thiên địa.
Khi tỉnh lại, đã đến buổi trưa.
Tiểu Điệp đang ở trong sân phơi quần áo, nghe được động tĩnh chạy vào nói:
- Công tử, vừa rồi Châu nhi tỷ tỷ tới tìm công tử đấy.
Lạc Thanh Chu một bên mặc quần áo, một bên hỏi:
- Chuyện gì?
Tiểu Điệp nói:
- Châu nhi tỷ tỷ bảo công tử đi qua chỗ Nhị tiểu thư nơi đó một chuyến.
Lạc Thanh Chu nghe xong, không dám trì hoãn, lập tức mặc quần áo rửa mặt.
Ăn cơm trưa đơn giản, ra cửa.
Đi vào Mai Hương uyển, vừa hay gặp được Châu nhi từ bên ngoài vội vàng trở về.
Châu nhi nhìn thấy hắn vội vàng nói:
- Cô gia, Nguyệt Vũ cô nương mới vừa tới, đang ở trong sảnh đãi khách, phu nhân để nô tỳ tới gọi cô gia đi cùng tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nhướng mày, dừng bước:
- Là Trưởng công chúa để nàng tới?
Châu nhi lắc đầu:
- Nô tỳ cũng không biết.
Dứt lời, vội vàng chạy vào tiểu viện nói:
- Cô gia chờ một lát, nô tỳ đi gọi tiểu thư ra.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, quyết định không đi gọi Hạ Thiền theo.
Nha đầu kia tối hôm qua khẳng định ngủ không ngon, vẫn để nàng ngủ thêm một hồi đi.
Rất nhanh, Thu nhi đỡ lấy Tần nhị tiểu thư một thân váy áo trắng thuần thanh lệ trang nhã, đi ra từ bên trong tiểu viện.
- Tỷ phu.
Tần nhị tiểu thư nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị tiểu thư, là Trưởng công chúa kêu chúng ta đi qua?
Tần Vi Mặc giương lên giấy tuyên đã được cuộn trong tay, ôn nhu nói:
- Hẳn là thế, Vi Mặc đã sao chép tốt cố sự. « Ba mươi sáu kế » kia thì sao? Tỷ phu còn không có viết?
Lạc Thanh Chu nhún vai:
- Còn không có.
Tần Vi Mặc mỉm cười nói:
- Không sao đâu, nếu Trưởng công chúa hỏi, tỷ phu cứ nói hai ngày nay thân thể khó chịu. Chờ một lúc có thể trực tiếp viết ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.
Hai người cùng một chỗ đi về sảnh đãi khách.
Một đường không nói chuyện.
Đi vào sảnh đãi khách, thiếu nữ Bách Hoa quốc một bộ váy dài màu tím đứng dậy cười nói:
- Lại quấy rầy Tần nhị tiểu thư và Lạc công tử, điện hạ triệu hai người các ngươi đi qua.
Tống Như Nguyệt đứng lên từ trên ghế nói:
- Mau đi đi, đừng để Trưởng công chúa đợi lâu. Thanh Chu, chiếu cố thật tốt Vi Mặc, ban đêm nhớ kỹ sớm trở về, đừng lại về trễ giống như lần trước.
Nguyệt Vũ nghe vậy, mỉm cười, không nói gì.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
Mấy người ra cửa.
Ngoài cửa lớn đã có xe ngựa và hộ vệ đang chờ.
Nguyệt Vũ đi đến trước con ngựa trắng, đột nhiên quay người lại nhìn mỹ phụ trẻ tuổi trên bậc thang nói:
- Đúng rồi Tần phu nhân, buổi sáng ta nghe nói tin tức, trong hẻm nhỏ Tần Tam gia bên kia tối hôm qua chết rất nhiều người, giống như đều là đào phạm của Tống gia, giống như bị người giết chết. Các ngươi nhận được tin tức?
Tống Như Nguyệt sáng mắt lên, một mặt kinh ngạc nói:
- Không có, Nguyệt Vũ cô nương từ đâu có được tin tức, chúng ta làm sao không biết?
Nguyệt Vũ cười cười, động tác nhẹ nhàng đi lên bạch mã, quay đầu nhìn nàng nói:
- Ta cũng không biết tin tức thật giả, bất quá Tần đại nhân hẳn sẽ biết.
Nói xong, hai chân kẹp bụng bạch mã đi thẳng về phía trước.
Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư hai người lên xe ngựa, ngồi đối diện nhau.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra ngoài, rất nhanh biến mất ở góc rẽ đường đi phía trước.
Tống Như Nguyệt đứng tại cửa chính, nhìn địa phương xe ngựa biến mất, trầm mặc thật lâu, mới lên tiếng nói:
- Chu Thông, tối hôm qua Hạ Thiền nha đầu kia lại đi ra ngoài sao?
Chu quản gia cúi đầu nói:
- Tối hôm qua nô tài ngược lại không có trông thấy, bất quá nếu như Hạ Thiền cô nương đi ra ngoài từ cửa sau, chúng ta cũng không biết.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, nói:
- Nha đầu kia mặc dù lợi hại, nhưng đầu óc tựa hồ có chút... Đần. Tối hôm qua sự kiện kia, không quá giống như một mình nàng có thể làm được. Tống lão tam và mấy chất tử của hắn vậy mà trốn ở trong phủ Tam gia, ai có thể nghĩ tới? Hạ Thiền nha đầu kia tuyệt đối nghĩ không ra.
Chu quản gia cung kính nói:
- Phu nhân, có phải Nhị tiểu thư hoặc lão gia nói cho nàng tin tức hay không?
Tống Như Nguyệt trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:
- Không phải lão gia, nếu lão gia biết chuyện này, sẽ không để cho nàng đi một mình. Còn Vi Mặc... Đêm nay trở về, ta đi hỏi nàng một chút.
- Đúng rồi, đưa tin ra ngoài cho kinh đô chưa? Thư của Lãng nhi không quan trọng, tin về quận chúa nhất định phải đưa ra ngoài. Bây giờ Tần phủ chúng ta rất nguy hiểm, nhất định phải để nàng mau rời khỏi, ta nói với nàng nhiều lần, nàng lại không nghe. Chỉ có thể viết thư cho mẫu thân nàng, để mẫu thân của nàng phái người tới mang nàng đi.