Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 427: Ta sắp tức chết




Lạc Thanh Chu đi theo bay vào hậu viện, ở trên cao nhìn xuống.

Nữ tử mặc một bộ váy áo xanh biếc, lập tức bước nhanh phía trước dẫn đường, xuyên qua vườn hoa phía sau, rẽ trái quẹo phải, đi vào tiểu viện trúc xanh lịch sự tao nhã phía sau.

Thanh niên kia theo phía sau, hai người cùng bước nhanh vào nhà, đóng cửa chính lại.

Lạc Thanh Chu vừa muốn rơi xuống theo vào tiểu viện, đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm đánh tới!

Hắn cơ hồ không chút do dự, cuống quít “Sưu” một tiếng, lại bay lên giữa không trung, quay đầu nhìn về chỗ cỗ khí tức nguy hiểm kia.

Trên đỉnh lầu Thiên Tiên lâu lại có một viên hạt châu trong suốt, quang mang lấp lóe mấy lần, lại khôi phục bình tĩnh.

- Không ngờ nơi này cũng có pháp khí khắc chế thần hồn!

Lạc Thanh Chu lòng còn sợ hãi, không dám tới gần nữa, ở giữa không trung nhìn tiểu viện trong rừng trúc kia một chút, đành phải rời khỏi.

- Người đó là người của đội tuần tra, họ Trương, chỉ sợ là người Trương gia. Vừa rồi lại lén lén lút lút từ cửa sau đi ra, còn nói bên ngoài xảy ra đại sự, còn để nữ tử lầu xanh kia dẫn hắn ta đi qua...

Chỉ sợ thật sự có vấn đề!

Chẳng lẽ những người nhà họ Tống còn lại đều trốn trong khu nhà nhỏ kia?

Lạc Thanh Chu bay lên giữa không trung, lại quay đầu nhìn thoáng qua toà Thiên Tiên lâu đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt ồn ào kia, trong lòng âm thầm suy tư một hồi, quyết định ngày mai nếu rảnh rỗi, sẽ dùng nhục thân tới đây tìm kiếm.

Hắn vốn là một thư sinh, tới đây rất hợp lý, sẽ không có người hoài nghi.

Nếu như đến lúc đó lại tùy tiện viết mấy bài thơ từ, nói không chừng còn có thể chiếm được niềm vui của hoa khôi nào đó, miễn phí... Để nàng dẫn hắn về phía sau vườn hoa khắp nơi du ngoạn một phen.

Đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, nói không chừng có cơ hội tìm được tòa tiểu viện phía sau kia.

Trong lòng ngẫm nghĩ, hắn không có bay trở về Tần phủ, mà là đi Uyên Ương Lâu.

Đêm nay không có việc, hắn quyết định đi tìm vị Nguyệt tiền bối kia trò chuyện, thuận tiện ở nơi đó tu luyện một hồi.

Tâm pháp thần hồn kia thật là thứ tốt, hi vọng đến lúc đó vị Nguyệt tiền bối kia có thể nể mặt hắn mỗi đêm kể chuyện xưa cho nàng nghe, lại cho hắn thêm mấy công pháp tốt, hảo hảo chỉ đạo hắn một chút.

Một đường thuận gió mà đi, nhanh như tia chớp.

Rất nhanh, đi tới Uyên Ương Lâu.

Lầu các trên nóc nhà, ngoại trừ đạo thân ảnh xanh nhạt ra, còn một đạo thân ảnh màu đỏ đứng đó.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, bay đến.

Trên nóc nhà hai thân ảnh cùng nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu rơi xuống sau lưng Thân ảnh xanh nhạt, chắp tay nói:

- Nguyệt tỷ tỷ.

Thân ảnh màu đỏ bên cạnh xoay người nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng nói:

- Sao bây giờ mới đến?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, cũng không nhìn nàng.

- Trời sắp sáng, kể chuyện xưa đi.

Thân ảnh màu đỏ nói thẳng.

Lạc Thanh Chu cảm thấy người này da mặt thật không phải dày bình thường, nhịn không được nhìn nàng một cái, vẫn không để ý đến nàng.

- Tu luyện.

Thân ảnh xanh nhạt thanh thúy mở miệng.

Lạc Thanh Chu thối lui qua một bên, khoanh chân ngồi xuống, toàn thân tắm dưới ánh trăng trong sáng, bắt đầu vận chuyển tâm pháp thần hồn.

Một cỗ tia sáng kỳ dị, từ phần bụng hắn sáng lên.

Thân ảnh màu đỏ trước ngực hình như phập phồng mấy lần, áp chế giận dữ nói:

- Ta lấy công pháp đổi! Hắn cần công pháp gì, ta đều có thể cho!

Thân ảnh xanh nhạt nhìn đêm tối xa xa, vẫn là câu nói kia:

- Bái hắn làm thầy, hoặc là, gọi hắn ca ca.

Thân ảnh màu đỏ nhìn nàng, lặng im thật lâu, vừa rồi phất tay áo bào, “Bá” một tiếng bay đi, âm thanh lạnh lùng từ đằng xa truyền đến:

- Nằm mơ!

Lập tức, hồng ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Nóc nhà lâm vào yên tĩnh.

Một lát sau, Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Kể chuyện xưa.

Lạc Thanh Chu lập tức thu công, đứng dậy, đi đến phía sau nàng, trầm ngâm, chuẩn bị từ tình tiết đêm đó bắt đầu kể tiếp.

Thân ảnh xanh nhạt nói:

- Bắt đầu lại từ đầu.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không có nhiều lời, đành phải lại bắt đầu nói từ đầu.

- Hỗn Độn chưa phân thiên địa loạn, mênh mông mịt mờ không người gặp. Từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, từ từ phân biệt các loại khí tức. Ban phúc cho tất cả sinh linh, khởi đầu cho vạn vật đều hành thiện...

- Có nghe về số lượng thiên địa, có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm tuổi là một nguyên. Đem một nguyên chia làm mười hai phần, chính là tý, sửu, dần, mão, thình...

Kể xong lần đầu tiên, hắn đang muốn giảng hồi thứ hai, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên mở miệng nói:

- Nếu như còn muốn nghe, đi lên bái sư.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

- Bạch!

Đúng vào lúc này, dưới vòm mái hiên bên cạnh đột nhiên bay ra một đạo hồng ảnh, lập tức hừ lạnh một tiếng, hồng ảnh lóe lên, bay về phía nơi xa.

- Ta sắp tức chết!