Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 423: Tống tam gia




Nói rồi hắn ta im lặng rút ra đao bên hông, lập tức cởi xuống y phục trên người, mang theo ba người khác, cùng đi tới cửa.

- Xoạt!

Hắn ta đột nhiên mở cửa, ném quần áo trong tay ra ngoài, trong nháy mắt cầm đao xông ra ngoài.

Ba người đằng sau vừa muốn lao ra theo đột nhiên nhìn thấy mấy đóa hoa máu nở rộ ra trên cổ của hắn ta.

Lập tức, một đoạn lưỡi kiếm rét lạnh vô thanh vô tức đâm xuyên qua cổ của hắn.

Hắn đứng ở cửa ra vào, đao trong tay vẫn là trạng thái giơ lên, lại đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Ba người trong nháy mắt bị hù sợ vỡ mật, cuống quít rút về.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng đột nhiên vang lên sau lưng người cuối cùng.

Lập tức, người kia trực tiếp bị một nắm đấm quỷ dị đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đụng vào trên người hai người phía trước.

- Rắc!

Một tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.

Thân ảnh trước cửa ra vào bị một kiếm xuyên qua yết hầu, rốt cục ngã xuống.

Sau đó, một lưỡi kiếm băng lãnh đột nhiên từ ngoài cửa tiến vào, trong nháy mắt đâm xuyên yết hầu một đạo nhân ảnh phía trước.

Tinh chuẩn không sai!

Thân ảnh bị một quyền đánh vào trên lưng vừa té ngã trên mặt đất, “Oanh” một tiếng, lại bị một quyền đập vỡ đầu.

Trong nháy mắt, năm người liền chỉ còn lại có một người cuối cùng.

Kia người cuối cùng cầm đoản đao trong tay, dán người vào trong góc tường bên cạnh, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, run lẩy bẩy mà nhìn một đôi nam nữ quỷ dị xuất hiện trước mặt.

Lạc Thanh Chu nhìn hắn, đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của thiếu nữ bên cạnh, nói khẽ:

- Chờ một chút, ta hỏi hắn mấy câu.

Lời này vừa ra, sau lưng của hai người đột nhiên truyền đến một giọng nói đầy âm lãnh:

- Lão phu cũng muốn hỏi các ngươi mấy câu.

- Vụt ——.

Ai ngờ giọng nói thâm trầm sau lưng kia vừa dứt lời, Lạc Thanh Chu cơ hồ không chút do dự gì, thân ảnh đột nhiên lóe lên, ôm thiếu nữ bên cạnh ra ngoài, nháy mắt liền biến mất nơi cửa sau!

Lập tức âm thanh bên ngoài vang lên trong hẻm nhỏ:

- Ngươi đi trước, ta đi gọi người!

Tiếng bước chân nhanh chóng đi xa!

Hạ Thiền: - ...

Người trung niên mặc hắc y đột nhiên xuất hiện sau lưng sửng sốt một chút, hình như không ngờ đối phương lập tức quay đầu trực tiếp liền chạy, một chút dũng khí cũng không có.

Hắn ta vội vàng nói với hai thanh niên sau lưng:

- Đuổi theo!

Hai thanh niên kia lập tức xông ra cửa sau!

- Bạch!

Hàn mang lóe lên, lợi kiếm đâm tới!

Tốc độ nhanh như thiểm điện!

Nhưng người trung niên hắc y này đã sớm chuẩn bị, một quyền đánh ra, lại không tránh không né, trực tiếp chạm vào mũi kiếm đang đâm tới kia!

Quả đấm của hắn ta lại ẩn ẩn lóe ra ánh sáng như kim loại u lãnh!

- Đinh ——.

Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, ánh lửa tóe ra khắp nơi!

Kiếm Hạ Thiền bị cản lại.

Đồng thời, nắm đấm kia mang theo một cỗ sức mạnh khổng lồ, như sóng triều nhào về phía thân thể nhỏ yếu đơn bạc của nàng.

Như lá cây trong sóng lớn.

Nàng trực tiếp bị hất bay ra ngoài.

Mà lúc này, hai thanh niên cầm đao kia đã nhanh chóng vọt tới cửa sau, cùng nhau xông tới, chuẩn bị đuổi theo giết tên thiếu niên nhát như chuột vứt bỏ đồng bọn chạy trốn kia!

- Xoạt!

Ai ngờ hai người mới từ cửa nhảy lên một cái nhảy ra ngoài, trong bóng tối đối diện lại đột nhiên bay tới một nắm bột màu trắng

Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt bị trát đầy mặt!

Mắt lập tức hoàn toàn trắng bệch.

- Bạch!

Không đợi chân hai người rơi xuống đất, một thanh chủy thủ rét lạnh đột nhiên xuyên qua đám bột đang bay tán loạn đâm tới, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng một trong hai thanh niên!

Lúc này, chân hai người còn chưa chạm đất!

Một cỗ đau đớn thiêu đốt kịch liệt, đột nhiên truyền đến cặp mắt!

Một người há to mồm, che cổ họng đang tuôn máu, lảo đảo về phía trước mấy bước, rồi lập tức té nhào trên mặt đất.

Một người khác thống khổ xoa hai mắt lui lại, vừa hoảng sợ quơ đoản đao trong tay che ở trước ngực, miệng khàn giọng hét lớn:

- Giang thúc! Giang thúc!

Một thân ảnh đột nhiên bay về phía hắn ta, bị đoản đao điên cuồng múa trong tay hắn ta chém vào trên cổ, nhưng lúc chạm vào thân ảnh đó dư chấn khiến hắn ta trực tiếp ngã xuống đất.

Không đợi hắn ta đứng lên, một thanh chủy thủ võ giả rét lạnh đột nhiên lặng yên không một tiếng động duỗi ra bên cạnh, “Phốc” một tiếng đâm vào cổ họng hắn ta, lập tức rút ra, lóe lên rồi biến mất.

- A ——.

Hắn ta há to mồm, trên mặt đầy bột trắng, điên cuồng múa máy đoản đao trong tay, chỗ cổ phun trào máu tươi.

Nhưng rất nhanh, toàn thân hắn ta run rẩy mấy lần, không động đậy được nữa.

Mà thân ảnh vừa rồi va chạm trên người hắn ta, bị một đao của hắn ta chém vào yết hầu, cũng ghé vào bên cạnh hắn ta, triệt để mất mạng.

Trong hẻm nhỏ, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Nam tử trung niên áo bào đen tên gọi Giang thúc kia mặc dù nghe được phía ngoài có tiếng kêu cứu, nhưng cũng không dám mạo hiểm ra ngoài.