-Nơi này là chỗ Tần gia đại tiểu thư ở, khẳng định không thể đi, nữ tử cao thủ gọi Hạ Thiền kia ở ngay chỗ này, mà lại nghe nói ban đêm xưa nay không đi ngủ. Nơi này, là chỗ Tần gia nhị tiểu thư ở...
- Nơi này, nơi này, là mục tiêu của chúng ta lần này.
- Tần gia nhị tiểu thư... Hừ, tiểu tiện nhân kia, đừng nhìn thân thể nàng yếu đuối, sắp phải chết, thật ra nàng mới là uy hiếp lớn nhất của chúng ta, nhất định phải giết nàng trước...
- Nơi này, con thứ kia của Thành Quốc phủ ở chỗ này, phòng thủ nơi này yếu kém nhất, hai người các ngươi có thể trực tiếp đi qua làm thịt hắn... Sau đó vòng qua nơi ở của Tần gia đại tiểu thư, trực tiếp đi qua tụ hợp với mấy người Tuần ca, cùng đi ám sát Tần nhị tiểu thư...
- Chỗ của Tần Văn Chính, Tần gia đại tiểu thư, tạm thời không nên động, nơi nào cũng có cao thủ, trước hết để cho bọn hắn thống khổ mấy ngày. Chờ chúng ta giết hết người phủ đệ khác của Tần gia, lại đi đối phó bọn hắn...
- Đến đây, nhìn lại thêm một lần các phủ đệ và chỗ ở của mọi người trong Tần gia...
Năm người râu ria xồm xoàm, mặt mũi tràn đầy cừu hận, lại mở ra tấm địa đồ thứ hai.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nghe tiếp, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt mấy người bị ánh nến chiếu rọi, lập tức bay lên nóc nhà, xuyên phòng mà ra.
- Vụt —— -.
Đón gió, một đường bay nhanh.
Trở lại Tần phủ, bay vào trong phòng, thần hồn trở về cơ thể.
Lập tức ra cửa, đi tới Linh Thiền Nguyệt cung, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vừa muốn đi tới vườn hoa phía sau, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc âm thầm đứng dưới mái hiên, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới, nói thẳng:
- Hạ Thiền, ta cần sự hỗ trợ của ngươi.
Dừng một chút, lại nói:
- Có thù lao.
Thiếu nữ nhìn hắn một cái, lần này không tiếp tục tính tình đùa nghịch, nắm chặt kiếm trong tay, trực tiếp đi ra mái hiên, đi ra ngoài cửa.
Lạc Thanh Chu theo sau lưng ra cửa, ở phía trước dẫn đường nói:
- Trước khi làm việc, ta có chuyện muốn nói với ngươi một tiếng. Chuyện đêm nay, đừng nói cho người khác, bao gồm cả tiểu thư nhà ngươi, còn có Bách Linh. Có thể chứ?
Thiếu nữ trầm mặc một chút, khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi tới cửa sau, cẩn thận nói với nàng những việc cần phải làm sau này.
Hai người từ cửa sau ra ngoài.
Lập tức sóng vai mà đi trong hẻm nhỏ tối đen.
Ra khỏi hẻm nhỏ.
Tắm rửa ánh trăng trắng noãn, Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh một chút, nhịn không được hỏi:
- Nửa đêm, ta đi tìm ngươi, nói mang ngươi ra ngoài giết người, ngươi không nói một tiếng, không có cái gì muốn nói à?
Ánh mắt thiếu nữ nhìn phía trước, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, cũng không đáp lại.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi không sợ ta là người xấu, là gian tế giấu ở bên trong Tần phủ, giống như mấy người lần trước kia? Sau đó, dụ ngươi ra ngoài, hoặc là bán đi?
Thiếu nữ vẫn không có để ý đến hắn.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, không nói gì thêm.
Phủ đệ Tần Tam gia.
Trong không khí tựa hồ còn tràn ngập mùi máu tươi bên trên bàn đá xanh vẫn như cũ còn lưu lại máu tươi.
Thảm án đêm đó giống như vừa mới phát sinh hôm qua.
Trong đình viện, trong phòng, một mảnh hỗn độn.
Gian phòng ốc nào đó ở hậu viện, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Lập tức, một thân ảnh lách mình mà ra, đi đến cửa tiểu viện, đi ra bên ngoài trái phải nhìn quanh một phen đêm tối, vẫy vẫy tay vào trong phòng.
Tiếp theo lại có bốn người mặc áo đen, eo treo đoản đao, nối đuôi nhau mà ra.
Bọn hắn dán vào góc tường, dưới chân im ắng, xe nhẹ đường quen xuyên qua vườn hoa phía sau phủ đệ, đi đến cửa sau.
- Nhớ kỹ, nếu đắc thủ, chém đầu con thứ kia xuống, ta muốn cầm trở về giao nộp. Lần này người ta giúp chúng ta đại ân, lễ vật này, chúng ta nhất định phải hồi báo.
- Đại ca, Tần gia đến cùng ẩn giấu bí mật gì? Làm sao ngay cả... Ngay cả người kia cũng âm thầm trợ giúp chúng ta, muốn một mẻ hốt gọn người Tần gia?
- Đừng hỏi nhiều, hoàn thành nhiệm vụ, báo thù rửa hận! Đến lúc đó, chờ Trưởng công chúa rời khỏi nơi đây, chúng ta tự có đường sống.
- Tốt! Đêm nay sẽ đại khai sát giới, để bọn hắn nợ máu trả bằng máu.
Mấy người đi vào cửa sau, vừa muốn mở cửa.
Một người trong đó lập tức nói:
- Chậm đã, tốt nhất đừng động cửa, cẩn thận có quan phủ bày cạm bẫy. Ta trước nhảy tường qua nhìn một chút, chờ một lúc các ngươi đều nhảy tường ra ngoài.
- Được.
Người kia nói xong, lập tức thả người nhảy lên, nhảy tường mà qua, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt đất.
Lập tức, trong hẻm nhỏ yên tĩnh im ắng.
- Đại ca?
Bốn người trong tường nín thở ngưng thần, chờ đợi chốc lát, lại không có nghe được phía ngoài đáp lại.
Sắc mặt bốn người thay đổi.
Một người trong đó cuống quít nháy mắt cho ba người khác, khoát tay tạo thế, cố ý nói ra ngoài:
- Đại ca, vậy chúng ta ra cửa đây.