Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 421: Có đại sự




Bách Linh ngửa đầu nhìn qua trăng sáng trên bầu trời đêm, một mặt trầm tư.

Lạc Thanh Chu trừng mắt nhìn nàng.

Tần đại tiểu thư lại thanh lãnh nhìn hắn một hồi, thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Sự lo lắng trong lòng Lạc Thanh Chu cuối cùng thoáng nhẹ bớt, không còn dám lưu lại, lại không dám nhắc lại chuyện đêm nay cùng phòng, lập tức thở dài cáo lui.

Lúc gần đi, lại ánh mắt uy hiếp nhìn người nào đó một chút.

Người nào đó đối mặt ánh mắt của hắn, lập tức lại tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng trầm tư.

Lúc Lạc Thanh Chu đi mau rời khỏi cửa tròn, nàng vội vàng hô:

- Cô gia, có phải người có lời gì quên nói với tiểu thư hay không?

Lạc Thanh Chu dừng chân, quay đầu nhìn nàng đáp:

- Không có!

Nói xong, bước nhanh rời đi.

- Ô, tiểu thư, cô gia thật hung...

Lúc đi ra cửa tròn, hắn nghe được câu nói này, lại đột nhiên lui về nhìn nàng gọi:

- Bách Linh cô nương, ngươi ra đây một chút, ta có lời nói với ngươi.

Bách Linh nghe xong, lập tức chạy vào đình nghỉ mát, núp ở sau lưng Tần đại tiểu thư, nhô ra một cái đầu, quyệt miệng:

- Cô gia xem người ta giống như là đồ đần à?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, bước nhanh rời đi.

Trong hoa viên, an tĩnh lại.

Sau một hồi lâu.

Bách Linh mới lên tiếng nói:

- Tiểu thư, người vừa rồi đang thử thăm dò cô gia sao? Người tối hôm qua lại nhắc đến chuyện này với nhị tiểu thư à? Nhị tiểu thư nói thế nào? Đồng ý không?

Ánh mắt Tần Khiêm Gia rơi vào hồ nước ngoài đình, trầm mặc một chút, mới nói:

- Không có.

Bách Linh thở dài một hơi, suy đoán nói:

- Nhị tiểu thư hẳn lo lắng cho danh dự của đại tiểu thư, còn có, lo lắng thân thể của nàng, sợ hại cô gia, sợ liên lụy tiểu thư...

Tần Khiêm Gia lại trầm mặc trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt ngoài đình, nói:

- Đêm nay đi không?

Thiếu nữ ngoài đình có chút cúi đầu, trên gương mặt nhiễm lên hai quả đào đỏ, ở dưới ánh trăng xinh đẹp đáng yêu, khẽ lắc đầu:

- Không.

Bách Linh ở bên cạnh giải thích:

- Tiểu thư, Thiền Thiền muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, Thiền Thiền cũng muốn để cô gia nghỉ ngơi dưỡng sức. Bọn hắn có đại sự muốn làm đây.

Thiếu nữ ngoài đình nắm chặt kiếm trong tay, bước nhanh rời đi, đi vào trong phòng, trốn ở trong góc tối.

Hồi lâu sau.

Nàng về đến phòng, trút bỏ váy áo xanh nhạt trên người, một lần nữa mặc vào lại váy áo kia.

Lập tức, nàng nắm chặt kiếm trong tay, đi tới tiền viện, âm thầm đứng dưới mái hiên, giống như pho tượng, không còn động đậy.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, khóa cửa phòng, thần hồn xuất khiếu.

Đêm nay đã không cùng phòng, đã ngâm nước nóng, vậy hắn cũng không cần phải ở trong nhà lãng phí thời gian, vẫn nhanh đi tìm kiếm những người kia của Tống gia đi.

Không tìm ra những người kia, chỉ sợ Tần gia rất nhanh sẽ xảy ra chuyện.

Thần hồn bay lên nóc nhà, rất nhanh ra khỏi Tần phủ.

Dưới bầu trời đêm, một đường đi nhanh, đều tìm tòi một lần tất cả địa phương đánh dấu của Trương gia trên bản đồ, vẫn không có phát hiện bất cứ dị thường nào.

Vào lúc canh ba.

Hắn đang muốn trở về, chuẩn bị đi Uyên Ương lâu, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại thay đổi phương hướng, bay về phía phủ đệ Tần nhị gia.

Lập tức, lại đi phủ đệ Tần Tứ gia.

Nhưng cũng không có phát hiện bất kỳ người và chuyện gì khả nghi.

Bất quá lúc đi qua phủ đệ trống rỗng của Tần Tam gia, hắn đột nhiên phát hiện một tia dị thường.

Trong gian phòng nào đó ở hậu viện, dường như mơ hồ lóe lên ánh đèn yếu ớt.

Toàn bộ người trong phủ Tần Tam gia bị giết, cửa chính của nơi này đều bị phong bế, trong phủ khắp nơi đều là máu tươi và oan hồn chết thảm, đêm hôm khuya khoắt, ai dám ở bên trong?

Trong lòng hắn kinh nghi, lập tức lặng yên không một tiếng động bay xuống hậu viện.

Lúc bay tới gần, ánh đèn càng thêm rõ ràng.

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lại, một cây nến đang cháy trong góc tối.

Có lẽ dùng mắt thường của phàm nhân sẽ rất khó gặp, nhưng ở trong đêm tối này, ánh mắt thần hồn lại nhìn rất rõ ràng.

Hắn vừa muốn bay đến chỗ cửa sổ, nghĩ nghĩ, lại lập tức bay lên nóc nhà, trực tiếp xuyên qua nóc nhà gian phòng, rơi bên trên xà ngang trong phòng, cúi đầu nhìn lại.

Trong phòng, cửa sổ đóng chặt.

Bên trong góc tối, có một cây nến đang cháy.

Tia sáng yếu ớt chiếu sáng mấy khuôn mặt nhìn qua có chút dữ tợn.

Năm nam tử mặc áo đen, vây quanh ở trước ánh nến, đang xem một tấm bản đồ trên bàn.

Một tên nam tử trong đó nói:

- Nơi này là hậu viện, Tần Văn Chính và phu nhân ở tòa viện này, phía sau vườn hoa thông về cửa sau; nơi này là một cái hồ, ở gần hồ nhất là tiểu viện của vị con thứ kia của Thành Quốc phủ ở. Hắn và một nha hoàn ở bên trong, bên người không có bất kỳ hộ vệ gì.