Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 420: Thiền Thiền trắng noãn




Tiểu nha đầu đứng trong tiểu viện, thần sắc ngơ ngác, trên mặt mang theo ý cười ngốc ngốc, một mực ngây người rất lâu, đột nhiên giật mình tỉnh lại, cuống quít vào nhà dọn dẹp phòng ở, miệng không khỏi vui vẻ ngâm nga bài hát.

Dọn dẹp một hồi.

Nàng ôm lấy gối đầu mềm mềm của công tử, toàn bộ gương mặt dán ở phía trên, ngửi thật sâu mấy lần, mặt mũi tràn đầy ngọt ngào lẩm bẩm:

- Công tử... Nô tỳ yêu người... Vĩnh viễn yêu người...

Ánh trăng như sương, chiếu xuống đầy viện.

Lúc Lạc Thanh Chu đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang khoác một bộ váy áo màu hồng lười biếng tựa bên cạnh cửa, thân thể yểu điệu có chút uốn lượn, một đôi chân nhỏ mang giày thêu màu hồng nhàm chán đá đá đung đưa dưới làn váy, một bộ dáng đợi rất lâu đến nhàm chán.

Lúc nhìn thấy hắn, mắt lập tức sáng lên, đứng thẳng người, ngọt ngào gọi:

- Cô gia.

Lạc Thanh Chu đi tới gần nói:

- Đại tiểu thư có ở đây không?

Bách Linh nhẹ gật đầu, đáp:

- Đang ở hậu viện, Thiền Thiền cũng đang ở hậu viện. Cô gia... A...

Lạc Thanh Chu đột nhiên đưa tay sờ gương mặt phấn nộn kia của nàng một cái, sau đó đi vào cửa:

- Ta đi thỉnh an đại tiểu thư.

Bách Linh đứng tại chỗ cứng người một chút, sờ lấy khuôn mặt nhỏ của mình, bước nhanh đi theo, ô ô nói:

- Cô gia, người lại chiếm tiện nghi của người ta...

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, hướng nhanh vào hậu hoa viên.

Bách Linh vểnh miệng nhỏ, bước chân nhẹ nhàng, váy phấn lắc lư đi ở đằng sau, tư thái nhẹ nhàng, giống như một con bướm đang đậu cành hoa.

- Bạch!

- Bạch! Bạch! Bạch!

Lạc Thanh Chu vừa tới đến cửa ra vào hậu hoa viên liền nghe được bên trong truyền đến âm thanh luyện kiếm.

Bách Linh theo ở phía sau lặng lẽ nói:

- Cô gia, Thiền Thiền mấy ngày nay rất chăm chỉ, nếu không đi ngủ, chính là luyện kiếm.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, suy nghĩ chuyện nha đầu kia làm hai đêm qua.

Hắn đi vào.

Dưới cây hoa đào gần hồ nước, thân ảnh khoác một bộ váy áo thuần trắng tinh tế, tay cầm bảo kiếm, nhẹ nhàng múa ở dưới ánh trăng.

Chỉ thấy tay áo nàng bồng bềnh, váy như hoa, tóc dài đen nhánh mềm mại lung lay giữa eo thon, như thác nước đang bay múa.

Gương mặt xinh đẹp dưới ánh trăng trong sáng vẫn như cũ lạnh như băng.

Lạc Thanh Chu định trụ tại chỗ, thần sắc giật mình, trong thoáng chốc, hắn đột nhiên cảm thấy đạo thân ảnh trắng noãn nhẹ nhàng này có chút thân thiết không hiểu lý do…

Ánh mắt của hắn nhìn về phía lương đình bên cạnh.

Thân ảnh tuyết trắng vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Đêm nay nàng không có đọc sách, mà nhìn thân ảnh múa kiếm dưới gốc hoa đào ngoài đình, thần sắc vẫn thanh lãnh như cũ, không biết đang suy nghĩ gì.

Bách Linh ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:

- Cô gia, y phục Thiền Thiền mặc nhìn đẹp không? Là nhị tiểu thư sai Thu nhi đưa tới, đưa mấy bộ, đều là mới.

Lập tức lại thấp giọng nói:

- Thiền Thiền trước giờ chưa hề mặc qua quần áo của người khác, nhưng lần này, vậy mà không có từ chối...

Lạc Thanh Chu giật mình, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm thân ảnh tuyết trắng thanh lãnh kia, trong đầu kiệt lực hồi tưởng lại cảm giác thân thiết vừa rồi đột nhiên đánh tới kia.

- Bá bá bá!

Dưới cây hoa đào, kiếm múa như mưa.

Thiếu nữ một bộ váy áo trắng thuần như tiên tử dưới trăng, ánh mắt như nước, ngọc nhan sáng loáng, tóc xanh bay lên, phiêu hốt như thần.

Hình bóng yểu điệu dưới ánh trăng càng phiên nhược kinh hồng, uyển như du long (*), ôn nhu động lòng người.

[Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.]

Lạc Thanh Chu đã từng mấy lần nhìn thấy nàng múa kiếm, đều là lăng lệ băng lãnh, hùng hổ dọa người, hôm nay lại giống như trăng tròn bay lượn, phiêu dật như tiên, làm cho người say mắt mê thần.

- Bang!

Ngay khi ở thời điểm đặc sắc, thân ảnh trắng noãn đột nhiên dừng lại, bảo kiếm trong tay lóe lên bóng trăng, thả vào trong vỏ.

Lập tức, cặp con ngươi băng lãnh kia nhìn về phía hắn.

Gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh như băng tuyết.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, giật mình tỉnh lại, khen:

- Kiếm pháp của Hạ Thiền cô nương tuyệt đỉnh! Bội phục, bội phục!

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của Bách Linh:

- A! Thiền Thiền, cô gia vậy mà nói ngươi thật vểnh! Cô gia, Thiền Thiền chỗ nào vểnh rồi? Phía trước hay là đằng sau?

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, đi đến trước đình nghỉ mát, cúi đầu chắp tay chào Tần đại tiểu thư trong đình:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia vẫn đang nhìn ngoài đình, giống như không nghe thấy, lại an tĩnh một lát, quay đầu nhìn về phía hắn, mở miệng hỏi:

- Nghe nói, ngươi muốn bỏ ta?

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức giật mình, sắc mặt đột ngột thay đổi.

- Không có! Làm sao có thể?

Hắn lập tức phủ nhận:

- Đại tiểu thư, ta chưa hề nói qua! Sao ta lại nói lời đại nghịch bất đạo thế này? Là ai vu khống? Ta muốn cùng đối chất với nàng.

Nói xong, quay đầu nhìn về phía Bách Linh bên cạnh.