Lạc Thanh Chu không có trả lời, cảm giác đau đớn trên cánh tay dần dần biến mất.
Hắn lui về sau một bước, chuẩn bị rời đi.
Thiếu nữ cầm roi da đột nhiên lạnh lùng thốt:
- Ngươi còn không có hỏi danh tự ta hôm nay.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đưa ánh mắt cổ quái nhìn nàng một chút, chỉ đành phải hỏi:
- Cô nương, ngươi hôm nay tên gọi là gì?
Thiếu nữ cầm roi da ưỡn lên bộ ngực nguy nga cao ngất một cái, cái cằm khẽ nhếch:
- Tào Tiểu Diệp!
Lạc Thanh Chu: - ...
Khóe miệng của hắn run rẩy mấy lần, nói:
- Cô nương, ta đề nghị ngươi nên thay đổi danh tự.
Thiếu nữ có roi da nhíu mày lại:
- Vì sao? Cái tên này chẳng lẽ không dễ nghe?
Thật ra cái tên này rất êm tai, nếu như không có những lời giải thích hậu thế.
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Ta nhớ trên một quyển sách ghi chép một câu chuyện xưa, nhân vật chính bên trong tên là Tào Diệp, là một nam tử thấp bé yếu ớt, yêu thích vợ của người ta...
Đầu lông mày thiếu nữ có roi da nhảy một cái, nghi ngờ nhìn hắn nói:
- Chuyện xưa tên gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chính là một câu chuyện ngắn, ta đã quên.
Khi thiếu nữ cầm roi da còn muốn lại hỏi, hắn lập tức phất phất tay, quay người rời đi nói:
- Tào cô nương, lần sau ngươi đi đầu hẻm nhỏ này, ta đi từ nơi khác, hi vọng chúng ta đừng gặp lại.
Thiếu nữ có roi da híp híp mắt nhìn bóng lưng hắn bước nhanh đi xa, lại đứng tại chỗ một hồi, nhíu mày, tự nhủ:
- Tào Diệp, yêu thích vợ người? Vậy ta gọi Tào Tiểu Diệp, chẳng phải là... Yêu thích chồng người? Phi! Phi phi phi! Ta đang loạn tưởng cái gì?
Nàng dậm chân, xoay người, nện đôi chân dài thẳng tắp rời đi, miệng thì nói:
- Chờ một lúc trở về, phải đi hỏi Vi Mặc một chút, nói không chừng Tào Mạnh Đức kia chính là căn cứ theo Tào Diệp yêu thích vợ người mà viết ra. Nếu thật như vậy, hừ, người ở rể bên trong Tần phủ kia, chỉ sợ là dụng ý khó dò, không có ý tốt! Ta phải lập tức nói cho Vi Mặc và dì.
Lạc Thanh Chu không biết mình thuận miệng trêu chọc vậy mà trong lúc vô tình chọc họa cho mình.
Hắn đi đường vòng từ cửa sau về tới trong phủ.
Trong tiểu viện, Tiểu Điệp đã bưng bữa tối trở về.
Chủ tớ hai người ăn xong cơm, trời đã tối.
Lạc Thanh Chu đi vào phòng bếp đun nước, vào trong phòng tắm dược thủy, lại dẫn Tiểu Điệp thừa dịp bóng đêm đi đến hồ nước nóng tắm.
Hôm nay tu luyện một ngày, rất nhiều tạp chất trong cơ thể bị đẩy ra, cơ bắp vẫn còn cảm thấy có chút đau buốt.
Ngâm suối nước nóng một chút, phi thường dễ chịu.
Thân thể hắn rất nhanh khôi phục lại, đêm nay còn muốn hảo hảo hầu hạ tiểu nương tử nào đó trắng trẻo mũm mĩm giảo hoạt nghịch ngợm.
Nằm bên trên nham thạch chỗ nước cạn, trong lòng suy nghĩ miên man.
Tiểu nha đầu đứng ở bên cạnh, ngọc thể trần trụi tuyết trắng, giúp hắn vò vai bóp lưng kỳ cọ, hai tay nhỏ mềm mại mặc dù không có lực đạo nào nhưng phối hợp với nước hồ ấm áp, ngược lại có một phen tư vị đặc biệt.
Lạc Thanh Chu híp mắt, thoải mái kém chút ngủ thiếp đi.
Hả?
Hắn đột nhiên lại tỉnh.
- Làm gì? Bảo ngươi bóp lưng nắn vai, ngươi bóp chân ta làm gì? Bóp chân thì bóp chân đi, ngươi lại lén lén lút lút di động đến chỗ ở giữa làm cái gì?
- Công tử... Trời tối, nô tỳ nhìn lầm... Coi là, cứ nghĩ kia là một cái chân khác của công tử đây...
- ...
Tắm rửa xong.
Chủ tớ hai người lên bờ mặc quần áo, lại thừa dịp bóng đêm, lén lén lút lút trở về.
Về đến phòng.
Lạc Thanh Chu đổi một kiện nho bào rộng rãi.
Lập tức lau khô tóc, thu thập một hồi, ra cửa.
Trước khi ra cửa, hắn lại căn dặn Tiểu Điệp:
- Nhớ kỹ dọn dẹp phòng ta một chút, đốt hương thanh thần, đêm nay...
Nhìn tiểu nha đầu với gương mặt trắng trẻo xinh đẹp dùng đôi mắt tròn to trong sáng lung linh nhìn mình ở trước mặt, hắn đột nhiên có chút chột dạ, không có lời gì để nói.
Có loại cảm giác tội ác khi nói với nương tử nhà mình “Đêm nay ngươi quét dọn gian phòng một chút, ta muốn ngủ cùng nữ tử khác”.
- Công tử, đêm nay đại tiểu thư muốn tới cùng phòng với người sao?
Tiểu nha đầu lập tức đoán được, lại tựa hồ không có một chút vẻ ghen tuông và khổ sở, hai mắt ngược lại sáng lên, mặt mũi tràn đầy vui vẻ.
Nàng đang vui vẻ vì công tử nhà mình đây.
Trong lòng Lạc Thanh Chu có chút mỏi nhừ, có chút áy náy, giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng vào trong lòng, vuốt ve mái tóc nhu thuận và sau lưng nhỏ yếu của nàng, ôn nhu cam đoan:
- Tiểu Điệp, chờ qua hết năm, công tử liền muốn ngươi.
Tiểu nha đầu cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ dán vào trong ngực của hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói:
- Vâng!
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nựng khuôn mặt nhỏ tinh xảo kiều nộn của nàng, hôn một cái lên trán nàng, gương mặt, miệng nhỏ của nàng, mang tâm tình ôn nhu đi ra cửa.