Thân ảnh xanh nhạt xoay đầu lại, nhìn hắn nói:
- Gọi ta là tỷ tỷ, có phải có chút xấu hổ hay không?
Lạc Thanh Chu:
- … Nói thật, là có chút...
Gương mặt hắn có chút nóng lên, cúi đầu nói:
- Chẳng qua nếu như tiền bối thích, vậy sau này vô luận ai ở đây, ta đều gọi tiền bối là tỷ tỷ.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nhịn không được hỏi:
- Cái kia... Ta có thể hỏi một chút hay không, Nguyệt tỷ tỷ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một lát, nói:
- Kể chuyện xưa đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, “A” một tiếng, không dám hỏi thêm nữa, bắt đầu tiếp tục kể lại câu chuyện từ tối hôm qua.
-... Thời Đường thịnh thế, thiên hạ Thái Bình, bát phương tiến cống, tứ hải xưng thần...
- Lại nói Lưu Hồng giết chết Gia Đồng, thi thể thuận dòng chảy tới, duy có thi thể của Trần Quang Nhị, chìm ở đáy nước bất động. Có Dạ Xoa tuần hải Hồng Giang Khẩu gặp, đưa tin báo về Long cung, trong lúc Long Vương thăng điện, Dạ Xoa đưa tin: Nay Hồng Giang Khẩu không biết ai đánh chết một sĩ tử đọc sách, đè thi thể ở dưới đáy nước...
Giảng đến nơi đây, ánh mắt thân ảnh xanh nhạt đột nhiên khẽ động, nhìn phía dòng sông xa xa, lẩm bẩm:
- Long cung...
- Lúc này Đường vương đang xuất mộng đi ra ngoài cửa cung, bước chân chậm rãi thưởng thức hoa dưới ánh trăng, bỗng nhiên Long Vương biến thành hình người, tiến lên quỳ lạy.
Miệng gọi - Bệ hạ, cứu ta! Cứu ta!
- Lại nói trong phủ thừa tướng Ngụy Trưng, đêm xem dị tượng, bảo hương đang tỏa khói nghi ngút, chỉ nghe chín tiếng hạc kêu, lại gặp tiên sứ, nâng một đạo kim chỉ của Ngọc Đế, nói hắn buổi trưa ba khắc, mộng trảm lão long ở Kinh Hà. Thừa tướng cám ơn thiên ân, trai giới tắm rửa, thử tuệ kiếm trong phủ, vận nguyên thần...
Giảng đến đây, thần sắc thân ảnh xanh nhạt cứng lại:
- Thần hồn nhập mộng... Trong mộng trảm long... Nguyên thần xuất khiếu...
Lạc Thanh Chu một hơi kể xong hai hồi, nghe được trong miệng nàng thấp giọng thì thào, không dám đánh nhiễu, yên tĩnh đứng đấy.
Sau một lúc lâu.
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Câu chuyện xưa này của ngươi...
Trong lòng Lạc Thanh Chu siết chặt, cho rằng nàng còn muốn hỏi lai lịch cố sự này, đang lúc suy nghĩ làm như thế nào trả lời, nàng lại dừng một chút, chỉ từ tốn nói hai chữ:
- Rất tốt.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nguyệt tỷ tỷ thích nghe thì tốt. Chỉ cần ta về sau có thời gian, mỗi đêm đều sẽ tới kể cho Nguyệt tỷ tỷ nghe.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, hỏi:
- Ngươi lần trước nói hồng nhan tri kỷ kia, bệnh tình của nàng như thế nào?
Lạc Thanh Chu giật mình, đáp:
- Gần đây thân thể tốt hơn một chút.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, thấy thời gian không sai biệt lắm, ngày mai còn muốn ra khỏi thành đi săn tu luyện, chắp tay cáo từ:
- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi về trước.
Sau đó lại nói:
- Đúng rồi Nguyệt tỷ tỷ, đêm mai ta có khả năng không đến, ta muốn ở nhà bồi tiếp nương tử.
Thân ảnh xanh nhạt khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Chu cáo từ rời đi, rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Thân ảnh xanh nhạt lại đứng một mình bên trên mái cong một hồi, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Tần phủ.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, thần hồn quay về cơ thể.
Lập tức đẩy cửa ra ngoài, tiến vào gian phòng của Tiểu Điệp, lên giường, chui vào chăn mền, ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, nhắm mắt lại.
Rất nhanh liền ngủ.
Mai Hương Uyển.
Trong thư phòng, vẫn như cũ có một cây nến đỏ tráng kiện.
Trên bàn, bên trong lư hương tỏa ra từng làn, khói thuốc lượn lờ.
Trong phòng hơi ấm bốn phía.
Trên giường trong phòng, Tần nhị tiểu thư đã ngủ say.
Bên trên giường mỹ nhân phía ngoài, Tần Khiêm Gia một bộ váy áo tuyết trắng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết thanh lãnh đạm mạc, giống như trăng lạnh ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu.
Thân thể khẽ động, di chuyển hai chân ngọc thẳng tắp mang vớ lưới tuyết trắng, chậm rãi xuống giường, đi vào buồng trong.
Một đầu tóc dài đen nhánh như gấm rủ xuống bên hông nhỏ nhắn mềm mại, theo bước chân nàng im ắng, như là sóng nước nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Cho dù trong gian phòng tràn ngập khí tức yên hỏa lờ mờ, nàng vẫn như cũ thanh cao thanh nhã, tiên khí lượn lờ, không nhiễm bụi trần.
Nàng đi đến trước giường, đứng một cách yên tĩnh.
Giống như không biết mỏi mệt.
Thẳng đến bóng đêm ngoài cửa sổ thối lui, mặt trời mới mọc dâng lên.
Lạc Thanh Chu ăn bữa sáng, từ cửa sau leo tường ra phủ, mang lên mặt nạ trong hẻm nhỏ yên lặng không người.
Lúc đi vào tụ bảo các, chỉ có Đao tỷ cùng tên thanh niên gọi Chu Bá Ước ở đó.
Những người khác hôm nay có việc, cũng không tới.
Thế này càng tốt hơn.
Lạc Thanh Chu cũng không muốn gặp lại thiếu nữ gọi Nam Cung Mỹ Kiêu kia.
Đao tỷ mang theo hai người ra cửa, lên xe ngựa.