Thời gian lặng yên trôi qua.
Sau nửa canh giờ.
Thân ảnh màu đỏ rốt cục nhịn không được, xoay người nhìn nàng nói:
- Sư tỷ, thần hồn của ta đã kẹt tại cảnh giới này ròng rã một năm, hi vọng ngươi có thể nhường hắn cho ta. Lúc trước... Cái gì tốt đều là của ngươi, ta vẫn luôn không bằng ngươi. Hiện tại, hi vọng ngươi có thể đem người này nhường cho ta. Ta có thể phá lệ, giúp gia tộc nhà ngươi một lần.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, âm thanh thanh lãnh đáp lời:
- Ta sớm đã mặc kệ phàm trần thế tục, bọn hắn như thế nào, cũng không có quan hệ gì với ta. Còn hắn, hắn không thuộc về ta, cho nên ta không có cách nào tặng cho ngươi.
Thân ảnh màu đỏ nhíu mày:
- Hắn đã không thuộc về ngươi, vậy ta có thể mang đi không?
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Không thể!
Thân ảnh màu đỏ lạnh giọng:
- Vì sao?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc, không tiếp tục trả lời.
Nóc nhà lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Lại qua hồi lâu, thân ảnh màu đỏ nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt, ngươi nói điều kiện, chỉ cần ta có thể làm được...
- Bái hắn làm thầy.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói.
Thân ảnh màu đỏ có chút tức giận nói:
- Ngoại trừ cái này.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, lại nói:
- Gọi hắn là ca ca đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Nóc nhà lần nữa yên tĩnh.
Thân ảnh màu đỏ trầm mặc xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng.
Người khác nghe lời này, có thể sẽ cảm thấy nàng đang nói đùa, nhưng nàng biết rõ, đây cũng không phải nói đùa.
Vị sư tỷ lạnh như băng này của mình chưa hề biết nói đùa.
Bái hắn làm thầy.
Hoặc gọi hắn là ca ca.
Vì sao sư tỷ lại đưa ra yêu cầu như vậy?
Lấy tính cách của nàng ta, tuyệt đối không bắn tên không đích, tuyệt đối có mục đích gì đó mà nàng tạm thời không có nghĩ tới.
- Còn có lựa chọn thứ ba không?
Nàng trầm mặc thật lâu, cảm thấy hai lựa chọn này đối với thân phận nàng mà nói, đều không thể tiếp nhận.
Thân ảnh xanh nhạt nói thẳng:
- Không có.
Thân ảnh màu đỏ nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, xoay người, nhìn về thân ảnh bị huỳnh quang bao phủ phía sau lưng.
Nàng cũng không nhìn thấy hình dạng của hắn, thân thể của hắn.
Từ trong giọng nói của hắn, cũng nghe không ra tuổi của hắn.
- Sư tỷ, các ngươi quen biết không? Ta nói không phải thần hồn.
Nàng đột nhiên hỏi.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, đáp:
- Không biết.
Thân ảnh màu đỏ bỗng nhúc nhích bờ môi, tựa hồ muốn nói điều gì, lại nhịn được.
Đã không biết, vậy đối phương khẳng định cũng sẽ không nhận biết nàng.
Đã như vậy, hai người trong hiện thực căn bản cũng không có khả năng gặp nhau, thậm chí mãi mãi cũng sẽ không nhìn thấy nhau.
Nói như vậy, tình trạng hiện tại xấu hổ ra sao, hẳn là sẽ không phát sinh trong hiện thực.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, vì thần hồn có thể đột phá bình cảnh, vì về sau có thể tiếp tục tấn cấp, thật ra... Kêu một tiếng sư phụ, hoặc là ca ca, cũng không có gì lớn, mà khẳng định là đáng giá.
Rất nhiều người vì tài nguyên tu luyện, thậm chí bốc lên nguy hiểm tính mạng, thậm chí bán thân thể cùng linh hồn của mình.
Bất quá nàng chỉ phải mở miệng kêu một tiếng “Sư phụ” hoặc là “Ca ca” mà thôi, thật ra đã rất tính tốt, rất chiếm tiện nghi.
Chỉ động động cái miệng mà thôi.
Nàng nhìn thân ảnh trước mắt, nhưng trong lòng thì đang không ngừng thuyết phục mình.
Nhưng do dự nửa ngày, mỗi khi nàng chuẩn bị thỏa hiệp, chuẩn bị mở miệng kêu ra lại cảm thấy trên mặt nóng lên, trong lòng xấu hổ.
Thân phận cao quý cùng tôn nghiêm giống như một đạo gông xiềng khóa lại yết hầu và tư tưởng của nàng, để nàng làm sao cũng nghẹn không ra hai cái chữ xấu hổ kia.
- Ta có thể dùng công pháp đổi không? Hoặc là, hắn muốn cái gì, ta cho cái đó. Trong hiện thực, ta có thể cho hắn càng nhiều.
Nàng cuối cùng biệt xuất nói ra những lời này.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ thản nhiên nói:
- Không thể.
Nàng có chút tức giận:
- Đến cùng là vì cái gì? Tại sao ngươi phải để cho ta gọi hắn là sư phụ hoặc là... Hoặc là ca ca? Ngươi đang cố ý nhục nhã ta sao?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Không phải.
- Đó là cái gì? Đến cùng là vì cái gì?
Trong lòng nàng tràn đầy oán khí cùng tức giận không ức chế được, tựa hồ có chút mất đi lý trí.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn bóng tối phía xa, vẫn không có trả lời.
- Ta tình nguyện không tu luyện.
Nàng cắn răng vứt xuống câu nói này, hồng ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ an tĩnh đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống như chuyện gì cũng đều chưa từng xảy ra.
Lạc Thanh Chu cũng không nhịn được hỏi:
- Nguyệt tiền bối, tại sao phải để nàng gọi ta như thế?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc thật lâu, từ tốn nói:
- Vì muốn tốt cho ngươi.
- Tốt cho ta?
Trong lòng Lạc Thanh Chu buồn bực, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Bất quá biết nàng sẽ không nhiều lời, hắn cũng không tiếp tục hỏi nhiều, cung kính nói:
- Tiền bối, muốn nghe chuyện xưa không?