Lúc đi tới cửa.
Bách Linh đang tựa trước cửa chờ hắn, gặp hắn tới, vội vàng nói:
- Cô gia, đại tiểu thư đi đến chỗ nhị tiểu thư, đoán chừng về trễ một chút. Cô gia đêm nay cũng không cần đến thỉnh an.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, có chút hiếu kỳ, hỏi:
- Bách Linh, đại tiểu thư và nhị tiểu thư ở cùng một chỗ, có từng ngủ lại không?
Bách Linh suy nghĩ một chút, nói:
- Hình như không có.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục hỏi nhiều, nhìn thoáng qua nội viện, hỏi:
- Hạ Thiền cô nương có ở đây không?
Bách Linh chỉ chỉ bên trong, nói:
- Thiền Thiền luyện kiếm trong hoa viên ở phía sau, từ chạng vạng tối một mực luyện đến hiện tại. Cô gia muốn đi xem một chút hay không?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Được rồi, không đi quấy rầy nàng.
Bách Linh nhìn hắn nói:
- Cô gia có phải đã biết lý do tại sao Thiền Thiền tối hôm qua lại đột nhiên một người đi ra ngoài hay không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, không có trả lời.
Bách Linh nhìn hắn, cũng không nói gì thêm.
Trầm mặc một hồi.
Lạc Thanh Chu đến gần nàng, đưa tay cầm bàn tay nhỏ của nàng, nói khẽ:
- Bách Linh, nếu có một ngày, ta lựa chọn tách ra khỏi đại tiểu thư...
- Cô gia.
Không đợi hắn nói xong, Bách Linh đã nhẹ giọng ngắt lời hắn, lập tức đến gần một bước, cúi đầu xuống, dịu dàng ngoan ngoãn tựa trong ngực hắn, gương mặt xinh đẹp phấn nộn dán lên bộ ngực của hắn, thấp giọng nói:
- Mặc kệ sau này cô gia lựa chọn ai, ở trong lòng Bách Linh, cô gia đều là tốt nhất. Bách Linh sẽ không trách cô gia.
Dừng một chút, nàng lại thấp giọng nói:
- Thiền Thiền cũng sẽ không...
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng, trong lòng lập tức mềm mại một trận.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động tựa ở trong ngực của hắn.
Hắn vươn tay cánh tay, nhẹ nhàng ôm nàng, một tay khác giữ chặt tay nhỏ non mềm của nàng trong lòng bàn tay, ôn nhu vuốt ve, nhẹ nhàng nói:
- Bách Linh, ta hỏi, nếu quả như thật đến ngày đó, ngươi có thể hay không...
- Sẽ không.
Bách Linh giơ lên cánh tay kia, cũng ôm lấy hắn, gương mặt vẫn như cũ dán vào bộ ngực của hắn, thấp giọng nói:
- Cô gia, Bách Linh sẽ không đi theo người. Bách Linh sẽ vĩnh viễn đi theo tiểu thư, mãi mãi cũng sẽ không tách ra khỏi tiểu thư.
Lạc Thanh Chu trầm mặc.
Ánh trăng như nước, đêm tối tĩnh mịch.
Hai người cứ như vậy nắm tay, ôm nhau, tựa sát vào nhau, an tĩnh đứng trước cửa Linh Thiền Nguyệt cung hồi lâu.
Thẳng đến khi ánh mắt của Lạc Thanh Chu đột nhiên thấy được thân ảnh kia trong tiểu viện.
Hạ Thiền cầm kiếm đứng ở nơi đó không nhúc nhích, gương mặt ẩn dưới mái hiên tối đen, không thấy rõ biểu lộ trên mặt, không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu.
Lạc Thanh Chu đối mặt ánh mắt nàng, giật mình, buông thiếu nữ trong ngực ra.
- Cô gia, lại ôm một hồi, người ta muốn khóc...
Bách Linh giang hai cánh tay, chủ động ôm lấy hắn, giọng mang theo một tia nghẹn ngào.
Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh cô độc trong tiểu viện, trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:
- Hạ Thiền đang nhìn.
- Cô gia! Không muốn! Không nên ôm người ta! Người lại khi dễ người ta! Lại muốn khi dễ người ta! Ô ô ô...
Bách Linh đột nhiên thay đổi, một bên ở trong ngực hắn uốn éo người giãy dụa, một bên miệng ô ô la to.
Lập tức hung hăng đẩy hắn ra, chạy vào tiểu viện.
- A! Thiền Thiền, ngươi tới đây khi nào? Làm sao không cứu người ta? Cô gia vừa rồi cưỡng ép ôm người ta, muốn khi dễ người ta, ô ô, may mắn người ta thà chết chứ không chịu khuất phục, liều mạng giãy dụa, mới không có để cô gia đạt được, hu hu hu...
Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh trong viện một chút, không tiếp tục nghe tiếp, quay người rời đi.
Chờ hắn rời đi rất lâu sau.
Nội viện an tĩnh lại.
Bách Linh như hài tử làm sai chuyện, cúi đầu, hai đầu ngón tay lúng túng vẽ vài vòng trước người, khiếp vía thốt:
- Thiền Thiền, đừng nóng giận, người ta... Người ta chỉ là...
Ánh mắt Hạ Thiền lạnh lùng nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng nói:
- Bách Linh...
- A? Thiền Thiền ngươi muốn nói cái gì? Là tha thứ cho ta?
Bách Linh vội vàng lại gần sát nàng, hai cánh tay cầm bàn tay nhỏ của nàng, đặt ở bên trên khuôn mặt của mình nhẹ nhàng vuốt ve, mặt mũi tràn đầy biểu lộ lấy lòng.
Hạ Thiền lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói:
- Ngươi, cùng hắn... Ta, đi theo, tiểu thư.
Động tác tay của Bách Linh trì trệ, dừng một chút, lập tức dùng lực lắc đầu:
- Không, Thiền Thiền, ta sẽ không. Ta đã nói qua, ta muốn vĩnh viễn làm một đóa đóa hoa băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm, ta không nên bị cô gia làm bẩn. Ta muốn đi theo tiểu thư, vĩnh viễn đi theo tiểu thư. Ngươi mới nên cùng hắn rời đi, ta và tiểu thư đều không chào đón ngươi, hừ.
Hạ Thiền có chút cúi đầu, nắm chặt kiếm trong tay, thấp giọng nói:
- Thế nhưng, ta, nhị tiểu thư...
Bách Linh trầm mặc. Lập tức đột nhiên ôm lấy nàng.