Bách Linh gật đầu nói:
- Đúng vậy, Thiền Thiền sợ tối, một người vào ban đêm không dám đi ngủ, cho nên cũng chỉ có thể ngủ vào ban ngày.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ngươi ban đêm vì cái gì không bồi nàng ngủ?
Bách Linh lắc đầu nói:
- Không được, Thiền Thiền không quan tâm ta. Nàng đi ngủ ban đêm luôn luôn gặp ác mộng, có đôi khi sẽ còn rút kiếm, rất đáng sợ, ta cũng không dám ngủ chung với nàng.
Lạc Thanh Chu nghe trong lòng có chút chua xót:
- Là bởi vì chuyện khi còn bé sao?
Bách Linh thở dài một hơi, nói:
- Có lẽ vậy. Đã qua nhiều năm, Thiền Thiền một mực không có cách nào vượt qua được bóng tối trước kia.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ đến hình ảnh thiếu nữ kia cô độc trầm mặc, một người du đãng khắp nơi trong đêm tối tối hôm qua, nói khẽ:
- Bách Linh, về sau mỗi khi ban đêm ngươi có thể bồi nàng nhiều một chút. Nếu như nàng không ngủ được, hẳn sẽ đi khắp nơi? Một người rất cô đơn, ngươi bồi tiếp nàng, tốt hơn một chút.
Bách Linh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Cô gia, không phải ta không bồi Thiền Thiền. Ta còn phải trông coi tiểu thư, còn có, Thiền Thiền không quan tâm ta đi theo.
Lạc Thanh Chu cau mày, trầm mặc một chút, nói:
- Bách Linh, tối hôm qua ta ngủ không được, trong chốc lát đi khắp nơi, ở bên ngoài phủ thấy nàng. Nàng một người đứng ngẩn người ở trên đường phố bên ngoài, nhìn... Thật đáng thương.
Bách Linh nghe vậy, trên mặt dần dần lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức, lại dần dần trở nên ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Cô gia, có phải ngươi nói với Thiền Thiền lời gì rồi hay không?
Lạc Thanh Chu giật mình:
- Có ý tứ gì?
Bách Linh chăm chú nhíu mày ngài, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thiền Thiền coi như ngủ không được, bình thường cũng sẽ không một người đi ra ngoài. Nàng là người mù đường, không phân rõ được phương hướng, không nhìn rõ đường, mà rất kháng cự và sợ hãi với người lạ và cảnh tượng bên ngoài. Nàng tối hôm qua ra ngoài, khẳng định có nguyên nhân. Cô gia xác định không có nói với nàng lời gì sao?
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, cẩn thận hồi tưởng đến những lời mấy ngày qua nói với nàng.
Một lát sau.
Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, trong mơ hồ tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
Chạng vạng tối, ánh tà dương nhuộm mây úa vàng.
Bên trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Ánh nắng chiều đỏ đầy trời chiếu xuống, trong hồ sen lá xanh hoa hồng, hào quang lăn tăn.
Bên trên Vọng Nguyệt lâu chính giữa hồ.
Lạc Thanh Chu thần hồn xuất khiếu, tắm rửa trời chiều, ngồi xếp bằng trên mái nhà, nhắm mắt ngưng thần, tu luyện tâm pháp tu luyện thần hồn tối hôm qua Nguyệt tiền bối truyền thụ cho hắn.
Gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng ôn nhu.
Hào quang nhập vào cơ thể, giống như rót vào một tầng quang mang rực rỡ cho Thần hồn của hắn.
Toàn bộ thần hồn ấm áp, giống như vẫy vùng trong hồ nước ấm áp.
Từng sợi tia sáng kỳ dị theo hắn tu luyện bắt đầu di chuyển từ đỉnh đầu của hắn đến bàn chân, vừa đi vừa về không ngừng mà lặp đi lặp lại lưu động quay vòng.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Bên trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, tĩnh không một tiếng động.
Trong lúc vô tình, trời chiều đã lặng lẽ ẩn vào núi xanh xa xa.
Màn đêm bao phủ xuống, nhiễm tối cả khu vườn.
Lập tức, lại một vầng trăng sáng dâng lên.
Ánh trăng trong sáng chiếu xuống hồ nước tĩnh mịch mà im ắng, gió đêm phất qua, sương mù lượn lờ, một hồ nước lấp loáng sóng nước.
Lạc Thanh Chu tỉnh lại đã thấy ngôi sao đầy trời.
Hắn đứng người lên, vẫn có loại cảm giác chưa thỏa mãn, toàn bộ thần hồn giống như trở nên càng thêm nhẹ nhàng, ánh mắt tựa hồ cũng nhìn càng xa, càng rõ ràng hơn.
Đứng trên mái nhà hít thở ánh trăng ôn nhu một chút, hắn bay nhanh xuống, rơi vào rừng trúc, thần hồn trở về cơ thể.
Trở lại tiểu viện.
Tiểu Điệp đang ở trong phòng bếp hâm nóng thức ăn.
Thời tiết lạnh, đồ ăn bưng từ nhà bếp về đã sớm nguội lạnh.
Chủ tớ hai người ăn cơm tối xong lại cầm quần áo, thừa dịp bóng đêm, lén lén lút lút đi vào trong hồ tắm rửa.
- Công tử, lúc buổi chiều, nô tỳ và tiểu Đào tỷ tỷ cùng một chỗ làm xong cái yếm mà người nói kia, chờ một lúc trở về, công tử có muốn nhìn một chút hay không?
- Loại nào?
- Chính là loại kia... Loại chỉ che khuất ngực, bụng đều không che, ở giữa trong lồng ngực còn lộ ra...
-... Tiểu Điệp, bản công tử là người đọc sách đàng hoàng, đối với loại đồ xấu hổ kia...
- Công tử không muốn nhìn thì thôi.
-... Nhìn.
Chủ tớ hai người rất nhanh tắm rửa xong, lên bờ về nhà.
Về đến phòng.
Sau khi Lạc Thanh Chu xem xong, lại thành khẩn cho thêm mấy đầu đề nghị:
- Thật ra loại đồ này, có thể mỏng thêm chút nữa, trong suốt thêm một chút, dùng vải bố ít lại... Cần kiệm tiết kiệm, mới là đức tính tốt.
Tiểu nha đầu: - ...
Lạc Thanh Chu về đến phòng, đổi quần áo.
Lập tức ra cửa, đi Linh Thiền Nguyệt cung, chuẩn bị thỉnh an Tần đại tiểu thư.