Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 412: Nha đầu ngốc




Bách Linh chăm chú ôm Thiền Thiền vào trong lòng, ôn nhu nói:

- Thiền Thiền, Thiền Thiền tốt của ta... Không có chuyện gì, tiểu thư nhất định sẽ giúp ngươi và nhị tiểu thư... Tin tưởng tiểu thư. Tiểu thư gần đây có khả năng gặp được cao nhân, hoặc là đại kỳ ngộ, tu vi một mực đột nhiên tăng mạnh đây.

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, khóa cửa phòng.

Lập tức nhỏ linh dịch, thần hồn xuất khiếu.

Đầu tiên là ngồi trên giường tu luyện một hồi tâm pháp thần hồn, lại ở trong phòng luyện một hồi Bôn Lôi Quyền.

Đợi đến giờ Tý.

Hắn xuyên qua nóc phòng ra khỏi phủ đệ, một đường đi nhanh, trực tiếp lướt về hướng phủ đệ Trương gia.

Trước tiên dừng ở trên không phủ đệ Trương gia quan sát một hồi, phát hiện không có dị thường, lại đi các loại phủ đệ nhị gia tam gia Trương gia, ở trên cao nhìn xuống, đều chăm chú quan sát một hồi, đem bố cục phòng ốc, thậm chí nơi hộ vệ người hầu thường xuyên xuất hiện, đều ghi tạc hết toàn bộ trong đầu.

Lập tức, hắn lại đi bến tàu, trang trại trồng trà, trang trạng trồng vải, các loại địa phương của Trương gia, đều tỉ mỉ quan sát một lần tất cả các nơi có thể cho người ở, cưỡng ép khắc sâu vào trong óc tất cả tin tức tầm mắt nhìn thấy.

Rạng sáng.

Hắn một đường nhanh như điện chớp, quay trở về Tần phủ.

Ở trước cửa chính Tần phủ, hắn lần nữa thấy được thân ảnh đơn bạc cô độc kia, một người đứng ở nơi đó đang ngẩn người.

Chuôi bảo kiếm rất ít rời khỏi tay của nàng không biết đi nơi nào.

Lạc Thanh Chu tung bay ở giữa không trung, cẩn thận tìm một hồi, nhìn thấy chuôi kiếm lại bị nàng đặt ở dưới góc tường bên cạnh.

Nàng hai tay trống trơn, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, ánh mắt mờ mịt nhìn đường đi trống không, giống như một du hồn không có ý thức.

Lạc Thanh Chu mang theo tâm tình phức tạp, nhanh chóng bay vào trong phủ.

Về đến phòng, thần hồn trở về cơ thể.

Hắn từ hậu viện đi ra ngoài, một đường đi nhanh, trực tiếp đi vòng ra ngoài từ tường viện cửa sau, lập tức bước nhanh đi ra từ trong ngõ nhỏ.

Đứng tại cửa ngõ, hắn xa xa đã thấy được thân ảnh băng lãnh kia.

Hắn bước nhanh tới.

Ánh trăng trong sáng chiếu xuống bàn đá xanh bên trên mặt đất.

Nhưng nàng vẫn đứng ở trong bóng tối, giống như sợ hãi đối mặt ánh sáng ôn nhu.

Khi Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, không che giấu chút nào tiếng bước chân của mình, nàng đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên khẽ động, cầm lên kiếm từ bên cạnh góc tường.

- Bang!

Hàn mang lóe lên, bảo kiếm ra khỏi vỏ!

Thân thể nàng tinh tế đơn bạc vẫn như cũ đứng trong bóng tối nhưng kiếm trong tay nàng đã lóe ra quang mang băng lãnh khi được ánh trăng chiếu rọi xuống.

Hai tròng mắt của nàng lạnh lẽo như dao.

- Hạ Thiền!

Lạc Thanh Chu kịp thời lên tiếng, dừng bước.

Thanh kiếm kia cơ hồ trong nháy mắt đã đến cổ họng hắn, đột nhiên dừng lại.

Thiếu nữ trở tay cầm kiếm, thân thể cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với hắn, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Lập tức, nàng thu hồi kiếm.

“Bang” một tiếng, bảo kiếm vào vỏ.

Hai con ngươi nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Lạc Thanh Chu kéo lại bàn tay nhỏ của nàng.

Thiếu nữ dừng chân, tay nhỏ bị hắn nắm chặt tựa hồ nhẹ nhàng run lên một cái, lập tức quay sang, hai con ngươi rét lạnh mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Giống như lúc trước, hai người vừa gặp mặt, ánh mắt nàng nhìn hắn như vậy.

Nhưng bây giờ, Lạc Thanh Chu lại không sợ nàng.

Hắn vẫn như cũ nắm thật chặt tay của nàng, đối mặt với hai con ngươi băng lãnh của nàng, trầm mặc một hồi, nhẹ giọng mở miệng:

- Nha đầu ngốc, cho dù muốn giúp ta giết người, cũng không nên dùng mình tới làm mồi nhử, một người ngốc ngốc ở chỗ này ngẩn người chờ xem? Ngươi làm như sát thủ của người ta đều ngốc hơn ngươi ấy?

Thiếu nữ nắm chặt kiếm trong tay, hai con ngươi càng thêm rét lạnh mà nhìn chằm chằm vào hắn.

- Muốn giết ta sao?

Lạc Thanh Chu nhẹ giọng hỏi một câu, lại đột nhiên tới gần nàng, đưa cổ nói:

- Giết đi, có thể chết dưới kiếm của Hạ Thiền cô nương, có thể chết trước mặt Hạ Thiền cô nương, có chết cũng vinh dự, dù chết cũng không tiếc.

- Giết đi, giết cô gia tốt trước mặt này đã từng không chút do dự nhảy vào trong nước cứu ngươi, từng ở dưới cầu bảo hộ ngươi trong lúc gió sét đan xen, từng bồi tiếp ngươi trong đêm tối lạnh giá.

- Động thủ đi!

Đêm tối yên tĩnh.

Trong hẻm nhỏ truyền đến tiếng gió vù vù.

Trên bậc thang ngoài cửa lớn Tần phủ.

Một nam một nữ ngồi ở chỗ đó, an tĩnh ngẩn người nhìn đêm tối.

Lạc Thanh Chu bồi tiếp nàng ngồi một hồi, mới lên tiếng nói:

- Trở về đi, chờ như thế này không gặp sát thủ đâu. Yên tâm đi, chờ ta tìm thấy bọn hắn, lúc nào cần ngươi sẽ đi tìm ngươi.

Thiếu nữ ôm kiếm trong ngực, trầm mặc như trước.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Thế này, ngươi và ta cùng trở về, đi nơi đó của ta mà ngủ. Có người bồi tiếp, hẳn sẽ không sợ hãi.