Lạc Thanh Chu nói:
- Không có, ta sao phải sợ nhị tiểu thư.
Nói xong, quay người đi vào buồng trong, cầm lên áo lông chồn màu tuyết trắng bên trên ghế dựa mềm từ đầu giường, khoác lên trên người nàng, giúp nàng che kín.
- Hừ, còn nói không sợ.
Tần nhị tiểu thư lại vểnh vểnh miệng nhỏ:
- Cũng không dám nhìn người ta.
Lạc Thanh Chu đi đến trước bàn, thả giấy tuyên trong tay xuống, cầm lên cục mực, giúp nàng mài mực nói:
- Nhị tiểu thư, ta hôm nay đến còn có chuyện nhờ ngươi giúp một tay.
Tần Vi Mặc thấy hắn thần tình nghiêm túc, không dám nói đùa, đi đến trước bàn ngồi xuống, mở ra giấy tuyên trên bàn, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, ngươi nói. Chỉ cần Vi Mặc có thể làm được, nhất định sẽ giúp tỷ phu.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa sổ đang đóng, cúi đầu xích lại gần nàng nói:
- Nhị tiểu thư, ta muốn biết tất cả địa chỉ nơi ở, địa chỉ cửa hàng sản nghiệp của một trong tứ đại gia tộc Mạc Thành là Trương gia. Người trong phủ, hộ vệ các loại của bọn hắn, ta cũng muốn tìm một chút.
- Trương gia?
Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày, có chút suy tư, quay đầu phân phó phía ngoài:
- Châu nhi, ngươi đi đến chỗ phụ thân ta một chuyến, ngài ấy hiện tại hẳn là ở nhà. Ngươi nhất định phải nói chuyện với ngài, đừng có những người khác bên cạnh, để phụ thân lấy ra địa đồ phân bố sản nghiệp, địa đồ địa chỉ và giới thiệu toàn bộ mọi người trong Trương gia, sau đó mang về đây, nói ta muốn nhìn một chút.
- Vâng, tiểu thư.
Châu nhi đáp ứng một tiếng, lập tức vội vàng rời đi.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nói:
- Nhị tiểu thư, thì ra các ngươi đã sớm chuẩn bị?
Tần Vi Mặc mỉm cười:
- Không riêng Trương gia, chúng ta đều có tin tức của những gia tộc khác trong Mạc Thành. Thật ra gia tộc khác cũng đều có những tin tức này, dù sao chúng ta đều là quan hệ cạnh tranh. Bất quá, trong đó khẳng định cũng có bỏ sót rất nhiều.
Lạc Thanh Chu cúi đầu mài mực, lâm vào suy tư.
Tần Vi Mặc do dự một chút, thấp giọng hỏi:
- Tỷ phu, ngươi muốn tìm những người kia của Tống gia sao?
Lạc Thanh Chu không có giấu diếm, gật đầu nói:
- Ừm, tiên hạ thủ vi cường.
Trên mặt Tần Vi Mặc lộ ra lo lắng:
- Tỷ phu, ngươi muốn một người đi làm? Muốn mang theo Hạ Thiền hay không? Ta cũng giao nhị ca cho ngươi chỉ huy, có được hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, ôn nhu nói:
- Không có chuyện gì, ta chỉ muốn tra trước một chút những người Tống gia kia đến cùng trốn ở nơi nào, còn không có nghĩ sẽ động thủ.
Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, thở dài một hơi:
- Không nghĩ tới Tần gia chúng ta tại Mạc Thành sừng sững nhiều năm, bây giờ lại chỉ có thể dựa vào tỷ phu. Nếu tỷ phu không có ở rể tới đây, chỉ sợ đêm đó trên tiệc tối của Trưởng công chúa, chúng ta liền bị người ta ám toán. Còn có gian tế đêm đó... Tỷ phu, ngươi là phúc tinh, cứu tinh của Tần gia chúng ta.
Dừng một chút, nàng lại thấp giọng nói:
- Vận khí của tỷ tỷ thật tốt...
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu nghiêm túc, nói:
- Nhị tiểu thư, thật ra dưới tình huống như vậy, vô luận là gia tộc nào, chỉ sợ đều ngăn cản không nổi. Mấy gia tộc lớn Mạc Thành, thậm chí ngay cả Thành Quốc phủ có khả năng đều cùng một chỗ liên thủ, ai có thể chống đỡ được? Nhạc phụ đại nhân hẳn sớm đã phát hiện, cho nên mới giống như ngươi nói rất sớm đã bắt đầu nhường ra các loại sản nghiệp, chỉ là chẳng biết tại sao, bọn hắn còn muốn đuổi cùng giết tận không buông.
Tần Vi Mặc cau mày nói:
- Tỷ phu, ngươi nói có phải là chuyện cha từ tước hay không?
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Cũng có khả năng, dù sao cái này liên quan đến lợi ích tất cả quý tộc. Thật ra Trưởng công chúa muốn động chỉ là đời thứ ba phong tước về sau, trong gia tộc quý tộc không có người ra xuất lực cho quốc gia. Rất nhiều quý tộc mục nát vô năng, mỗi một thời đại đều chỉ muốn thừa kế tước vị hưởng thụ bổng lộc quốc gia, nhưng không có một tộc nhân có tác dụng cho quốc gia. Dần dà, toàn bộ quốc gia đều sẽ bị bọn hắn kéo đổ. Chi tiêu hàng năm đối với mấy quý tộc này, đoán chừng đều là một bộ phận rất lớn...
Tần Vi Mặc an tĩnh nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi phân tích, thấp giọng nói:
- Tỷ phu chỉ là gặp mặt Trưởng công chúa một lần, lại hiểu Trưởng công chúa như vậy. Nếu Trưởng công chúa nghe những lời vừa rồi của tỷ phu, đoán chừng càng sẽ xem ngươi là tri kỷ, ngưỡng mộ tỷ phu. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải bắt tỷ phu đi...
Lạc Thanh Chu thấy mình nói có chút nhiều, vội vàng dừng lại câu chuyện, nói:
- Nhị tiểu thư, sao chép đi.
- Nha.
Tần Vi Mặc lộ vẻ mặt sầu lo, cầm bút lên, dừng một chút, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ thanh lệ động lòng người lên nhìn hắn:
- Tỷ phu, ngươi thật sẽ không rời khỏi Tần gia chúng ta, rời đi ta... Tỷ tỷ sao?