Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, không có để ý, chuẩn bị rời đi.
Lạc Thanh Chu đột nhiên lại hỏi:
- Đúng rồi cô nương, ngươi hôm nay tên gọi là gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu bước chân dừng lại, quay đầu nói: - Lữ Xích Thố.
Lạc Thanh Chu: - ...
Nhìn nàng đắc ý vểnh khóe miệng, thân thể cao gầy lắc lắc bờ mông gợi cảm rời đi, Lạc Thanh Chu có chút mộng.
Tần nhị tiểu thư giảng cho nàng « Cố sự ba nước » sao?
Lữ Xích Thố?
Lữ Bố cưỡi Xích Thố?
Trở lại Tần phủ.
Hắn vào phòng, mài mực bày giấy, hơi chút trầm ngâm, lại viết hai hồi cố sự ba nước, chuẩn bị để Tần nhị tiểu thư giao nộp.
Nhìn sắc trời bên ngoài.
Lúc này, Tần nhị tiểu thư cũng đã nghỉ trưa xong.
Thừa dịp đưa cố sự qua, lại cho Tần nhị tiểu thư phục dụng hai giọt linh dịch, ban đêm cũng không cần đi qua.
Hắn đêm nay còn có việc, miễn cho đến lúc đó lại bị Tần nhị tiểu thư lưu lại nơi đó.
Thổi khô mực nước trên giấy tuyên, cẩn thận cầm chắc, hắn ra cửa, đi Mai Hương uyển.
Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, hắn không khỏi nghĩ tới nha đầu kia tối hôm qua nửa đêm cầm kiếm du đãng khắp nơi.
Phải tìm cơ hội hỏi nàng một chút.
Hoặc là nói với Bách Linh một tiếng.
Nếu không quá nguy hiểm.
Đêm nay nhìn lại rồi tính, nếu như nàng còn giống như tối hôm qua, hắn khẳng định không thể không quản.
Đi vào Mai Hương uyển.
Châu nhi đang ở trong vườn hoa tiểu viện cắt hoa, chuẩn bị đi vào cắm vô trong bình, thấy hắn tới, vội vàng hướng mặt vào trong phòng nói:
- Thu nhi, cô gia đến rồi! Mau mặc y phục vào.
Lạc Thanh Chu dừng chân.
Châu nhi cười nói:
- Cô gia, Thu nhi trong phòng thử y phục, Tiểu Điệp thiết kế yếm... Quần áo mới.
“Cái yếm?”
Trong lòng Lạc Thanh Chu nói thầm: “Không phải là kiểu dáng hắn dạy cho tiểu nha đầu kia đó chứ?”.
Hắn nhìn về phía trong phòng.
Không bao lâu.
Thu nhi đỏ mặt váy áo chỉnh tề đi ra từ trong phòng:
- Cô gia, mau vào. Tiểu thư hơi mệt chút, còn đang ngủ.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, vội vàng nói:
- Vậy ta sẽ không quấy rầy nhị tiểu thư, chờ ban đêm...
- Kẹt kẹt...
Đúng vào lúc này, cửa sổ thư phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Thiếu nữ một thân váy ngủ sa mỏng màu tuyết, nghiêng xõa tóc dài có chút xốc xếch, còn buồn ngủ ôn nhu nhược nhược xuất hiện bên cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tái nhợt lộ ra một tia lo lắng:
- Tỷ phu, không cho phép đi...
- Khục... Khụ khụ...
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào, thiếu nữ đột nhiên lại ho khan.
Thu nhi vội vàng chạy tới đóng cửa sổ nói:
- Tiểu thư, nhanh vào trên giường đi, cô gia sẽ không đi.
Châu nhi cũng nhanh chóng chạy ra khỏi vườn hoa, giang hai cánh tay, ngăn ở đằng sau Lạc Thanh Chu, lớn tiếng nói:
- Cô gia, không cho phép đi! Tiến vào nhanh đi!
- Kẹt kẹt.
Thu nhi nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Nhưng thiếu nữ bên cửa tựa hồ không yên lòng, vẫn như cũ đứng ở nơi đó, lại ho khan vài tiếng.
Thu nhi vội vàng xoay người nói:
- Cô gia, tiến vào nhanh đi, nếu không tiểu thư sẽ không đi lên giường.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, cầm giấy tuyên trong tay, vào phòng.
Thu nhi vội vàng đi qua mở cửa phòng, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, ôm chân của hắn, khéo léo giúp hắn cởi bỏ giày.
Lạc Thanh Chu vào phòng, một cỗ mùi thơm thiếu nữ xông vào mũi.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng sau lưng đóng lại.
Thiếu nữ mặc váy ngủ sa mỏng tuyết trắng, một đôi chân ngọc tuyết trắng tiêm tú trần trụi, nhếch môi phấn, làn thu thuỷ nhẹ nhàng, mặt mũi tràn đầy vui vẻ từ phía trước cửa sổ chạy chậm đi qua, ôn nhu hô một tiếng:
- Tỷ phu...
Vẻn vẹn một tiếng này.
Lạc Thanh Chu rung động trong lòng, thần hồn xao động, mềm cả người.
Trong thư phòng, khói thuốc lượn lờ.
Tần nhị tiểu thư khoác một bộ lụa mỏng, mang theo một làn gió thơm đánh tới.
Một tiếng “Tỷ phu” kia giống như có thể đánh trúng linh hồn của con người.
Lạc Thanh Chu giật mình, tranh thủ thời gian ổn định tâm thần, tựa hồ sợ nàng nhào tới, vội vàng cúi đầu, giơ ra giấy tuyên trong tay, đưa tới, miệng nói:
- Nhị tiểu thư.
Trong nháy mắt cúi đầu, ánh mắt lại rơi vào đôi chân ngọc của nàng dưới làn váy tuyết trắng, trong lòng không khỏi lại rung động.
Làm sao đột nhiên không có sức chống cự đối với thiếu nữ này rồi?
Là bởi vì mấy đêm vừa rồi ngủ cùng, đám người Tần gia ngầm đồng ý, đáy lòng của hắn tháo xuống phòng bị và cố kỵ dành cho thiếu nữ này sao? Hay là bởi vì, thiếu nữ này thực sự quá làm người thương yêu, làm cho người thích rồi?
Lạc Thanh Chu không còn dám suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu lên nói:
- Vừa viết xong mấy hồi « cố sự ba nước », nhị tiểu thư nhanh mặc quần áo ấm vào đi, chờ một lúc sao chép.
Tần nhị tiểu thư bị giấy tuyên trong tay hắn ngăn cản bước chân, miệng có chút vểnh lên một chút, đôi mắt sáng yếu ớt:
- Tỷ phu, có phải ngươi sợ hãi Vi Mặc hay không?