Lạc Thanh Chu cúi đầu mài mực, nói:
- Sẽ không.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra ý cười, gật đầu nói:
- Ừm, Vi Mặc tin tưởng tỷ phu nhất định sẽ không.
Nàng nâng bút chấm mực, tay mềm nhẹ lay động, bắt đầu cúi đầu sao chép.
Từng chữ nhỏ xinh đẹp đen như mực rất nhanh hiện đầy giấy tuyên tuyết trắng, cũng hiện đầy trong đôi mắt sáng rỡ kia của nàng.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chân nhỏ trần trụi tuyết trắng dưới váy nàng, nhịn không được nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi có muốn mặc vớ vào hay không?
Thiếu nữ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức rụt rụt chân nhỏ, trốn ở dưới làn váy tuyết trắng mềm mại, trên gương mặt trắng nõn nhiễm lên đỏ ửng, thấp giọng nói:
- Ừm... Tỷ phu...
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn ngoài cửa hô:
- Thu nhi, mau vào cho...
- Khục... Khụ khụ...
Thiếu nữ đột nhiên lại bắt đầu ho khan.
Lạc Thanh Chu vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, lúc này mới nhớ tới còn không có cho nàng phục dụng linh dịch, vội vàng lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, đưa tay cầm bàn tay nhỏ của nàng lên, nói:
- Nhị tiểu thư, lại thêm hai giọt.
Đầu tiên là linh dịch đen như mực, tiếp theo là linh dịch xanh đậm.
Vừa rơi xuống ngón trỏ tinh tế xanh nhạt của thiếu nữ liền dung nhập vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu buông ra tay nhỏ của nàng, thu hồi bình sứ, sau một lúc lâu, lo lắng hỏi:
- Nhị tiểu thư cảm giác khá hơn chút nào không?
Ánh mắt thiếu nữ nhìn chỗ linh dịch biến mất trên đầu ngón tay, hiếu kỳ nói:
- Tỷ phu, bọn chúng tiến vào thân thể Vi Mặc à?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhị tiểu thư có cảm giác gì?
Thiếu nữ nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ thanh lệ ngẩng cao nhìn hắn nói:
- Không có cảm giác gì đâu. Mới hai giọt, có khả năng là quá ít.
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Không ít, một lần không thể quá nhiều, thân thể nhị tiểu thư yếu đuối, quá nhiều không chịu nổi. Tuy nói loạn thế dùng trọng điển, bệnh trầm kha cho mãnh dược, nhưng thứ này của ta, nhị tiểu thư đừng nhìn chỉ có hai giọt, thật ra dược hiệu bên trong rất cường đại.
Hai con ngươi thiếu nữ long lanh nhẹ nhàng mà nhìn hắn.
- Tỷ phu, thật ra Vi Mặc cảm thấy, dược hiệu tốt nhất đối với thân thể Vi Mặc có thể... Không phải những thuốc này.
Lạc Thanh Chu đối mặt cùng nàng, dừng một chút, nói sang chuyện khác:
- Nhị tiểu thư, ta gọi Thu nhi vào giúp ngươi mang vớ, miễn cho cảm lạnh.
Hắn quay đầu ra cửa nói:
- Thu nhi, mau tới mang vớ vào cho...
- Cô gia, nô tỳ đột nhiên mót quá.
Nói xong, tiếng bước chân vội vàng rời đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Trong phòng, rơi vào trầm mặc.
An tĩnh một hồi.
Tần nhị tiểu thư cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói:
- Tỷ phu...
- Nhị tiểu thư đợi chút.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, trực tiếp đi vào buồng trong, cầm một đôi vớ lưới tuyết trắng ra.
Đều lúc này, còn có cái gì lễ nghi quy củ mà chú ý?
Đều chăn lớn cùng đắp chung, chân cũng sờ qua, miệng cũng hôn, người cũng ôm qua, nếu có người ngoài ở đây, còn muốn cố kỵ một chút thân phận của hai người, nhưng bây giờ trong phòng lại không có người ngoài, cũng chỉ có hai người bọn họ, còn có cái gì có thể lo lắng thận trọng?
Hắn cầm vớ lưới mềm mại, ngồi xổm ở trước mặt thiếu nữ, cầm mắt cá chân non mềm của nàng, giơ lên chân nhỏ tuyết trắng của nàng, nhẹ nhàng mặc vào.
Thiếu nữ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, an tĩnh nhìn động tác đầy ôn nhu của hắn.
Đợi hắn mang xong hai cái vớ lưới, ngẩng đầu, đang chuẩn bị lúc đứng lên, gương mặt nàng vốn đã nhuộm đỏ ửng đột nhiên lại càng thêm đỏ đậm, run giọng gọi:
- Tỷ phu...
- Sao?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nghi hoặc mà nhìn nàng.
Hô hấp thiếu nữ bắt đầu trì trệ, đột nhiên cúi đầu xuống, môi phấn mềm mại như cánh hoa lạnh buốt rơi vào trên môi hắn.
Lập tức, hai cánh tay cánh tay ôm chặt lấy cổ của hắn, thân thể yếu đuối mềm nhuyễn đột nhiên mềm nhũn, rơi vào trong ngực của hắn...
Lạc Thanh Chu vội vàng không kịp chuẩn bị, miệng bị đánh lén, trong đầu “Ông” Một tiếng trống rỗng, thân thể đột nhiên ngửa về sau một cái, ngã xuống trên nệm nhung mềm mại.
Thiếu nữ đè ở trên người hắn, tóc xanh tán loạn, váy tản ra, giống như một đóa Tuyết Liên nở rộ...
Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.
Một nhánh mai ngả nghiêng vào dưới mái hiên nhà sớm đã tàn lụi, nhưng thân cành vẫn như cũ ngạo nghễ đứng thẳng, sinh cơ dạt dào.
Chỉ chờ mùa băng tuyết năm sau, lần nữa nở rộ chói lọi.
Trong vườn hoa trong viện, nở đầy hoa tươi của mùa này, muôn hồng nghìn tía.
Không chỉ có nó, bên trong song cửa sổ dưới mái hiên, hai mắt bên trên gương mặt tái nhợt không sức sống ấy lại đốt sáng lên sắc thái hoa mỹ nhất.
Thu nhi ôm tiếp đồ do Châu nhi bưng trở về, đứng trước bồn hoa, yên lặng nhìn cửa sổ.
Sau một lúc lâu.
Hai người thấp giọng thảo luận.
- Thu nhi, ngươi nói cô gia sẽ mang vớ cho tiểu thư đi không?
- Đương nhiên sẽ, cô gia không nhẫn tâm để tiểu thư bị lạnh đâu.