Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 404: Bại hoại




Hả?

Trần trùng trục, tiểu nha đầu này vậy mà không mặc quần áo.

- Công tử... Người đã đến?

Tiểu Điệp tỉnh, khuôn mặt nhỏ nóng hổi cùng thân thể kiều nộn dính sát vào trong ngực của hắn.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Đừng, nằm ra sau đi.

Nói, cưỡng ép đảo lộn phương hướng của nàng, để nàng ra sau, tim đập rộn lên nói:

- Làm sao không mặc quần áo?

Thân thể bóng loáng tinh tế tỉ mỉ của tiểu nha đầu phía sau lưng dựa sát vào hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên ngượng ngập nói:

- Dễ chịu...

Lạc Thanh Chu: - ...

Đối với ít người mà nói, ngủ truồng hoàn toàn rất dễ chịu.

Không được, đằng sau càng không được.

Lưng ngọc bóng loáng, mông ngạo nghễ ưỡn lên, mái tóc đầy hương thơm...

Lạc Thanh Chu phát hiện mình có chút khống chế không nổi, vội vàng quay đầu lại, nói:

- Lần sau nhớ kỹ mặc quần áo, đừng ngủ truồng, không tốt.

Tiểu nha đầu quyệt miệng nói:

- Người ta ngủ trong phòng của mình, lại không có bảo công tử tới...

Lạc Thanh Chu cầm chân ngọc tiêm tú non mịn của nàng, vuốt ve mấy lần, nhắm mắt lại nói:

- Nói thật nhiều, ngủ đi, bản công tử buồn ngủ.

- Nha.

Tiểu nha đầu ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa, khéo léo đem một chân nhỏ khác đặt ở trong ngực của hắn.

Lạc Thanh Chu thoáng bình phục một hồi tâm tình đang sôi động, ổn định lại tâm thần, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Tiểu nha đầu ngủ không được, mở to con mắt thanh tịnh, trong bóng đêm suy nghĩ miên man.

Hả?

Nàng nhìn cửa sổ, đột nhiên bị hù, trái tim co rụt lại.

Là ảo giác sao?

Vừa rồi ngoài cửa sổ giống như có một vệt bóng đen đang đứng.

Bất quá bây giờ lại nhìn kỹ lại, không còn có cái gì nữa.

Nàng mở to hai mắt, lại nhìn một hồi, có chút sợ hãi, vội vàng rút vào chăn mền, từ trong chăn chui được vào trong ngực công tử, chăm chú co quắp nơi đó, lúc này mới an tâm.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần dần thối lui.

Xa xa chân trời, xuất hiện một đường sáng trắng, lập tức, dần dần nhiễm trọn nửa bầu trời.

Bầu trời tảng sáng.

Một thân ảnh cầm kiếm, yên lặng rời đi khỏi tiểu viện, bóng lưng cô tịch đơn bạc rất nhanh biến mất ở bên trong tia sáng bình minh.

Nàng về đến phòng, đứng trong âm thầm an tĩnh hồi lâu, buông kiếm, lấy xuống mộc trâm trên đầu.

Một đầu tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống.

Sau đó, nàng cởi dây thắt lưng, trút bỏ váy áo, không mảnh vải che thân đứng ở trước gương đồng.

Mái tóc mềm mại như gấm rối tung ở sau lưng, cơ hồ bao phủ toàn bộ ngọc thể tuyết trắng tinh tế thon thả của nàng.

Xương cốt nàng rất nhỏ, nhưng vóc dáng rất cao, ngọc thể lồi lõm chập trùng, hai chân thon dài thẳng tắp, eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng một nắm, đằng sau ngạo nghễ ưỡn lên, trước ngực cũng đứng ngạo nghễ, dáng người vô cùng tốt.

Chỉ là nàng mỗi lần mặc váy đều tương đối rộng lớn, giống như vì cố ý che khuất ngọc thể mê người này.

Nàng an tĩnh đứng trước gương đồng hồi lâu.

Thẳng đến khi tia sáng ngoài cửa sổ dần dần xuất hiện, chiếu vào ngọc thể thiếu nữ hoàn mỹ không một tì vết của nàng, nhìn vào trong gương ngọc, lẩm bẩm:

- Sẽ, thích sao?

Ngoài cửa sổ, mặt trời mới mọc dần dần dâng lên.

Đầu tiên là nhuộm đỏ đám mây ở chân trời, sau đó từ từ nhuộm đỏ cả phiến thiên địa.

Nàng về tới trên giường, quấn ở trong chăn, mở to con ngươi đen nhánh tinh khiết ngây ngẩn một hồi, rung động lông mi, chậm rãi nhắm mắt lại, miệng thấp giọng thì thào:

- Bại hoại...

Lạc Thanh Chu chỉ ngủ một canh giờ.

Khi tỉnh lại, Tiểu Điệp đã ở bên ngoài quét sạch tiểu viện.

Hắn không dám nằm ỳ, lập tức đứng lên mặc quần áo xong.

Rửa mặt đơn giản một phen, ăn điểm tâm xong, hắn đi ra khỏi phủ từ cửa sau.

Đeo lên mặt nạ, đi tụ bảo các.

Khi hắn đi vào tụ bảo các, tiểu nhị cửa hàng nói cho hắn biết:

- Hôm nay Đao tỷ có việc, nhiệm vụ hủy bỏ, Sở công tử ngày mai lại đến.

Lạc Thanh Chu có chút thất vọng, bất quá không có hỏi nhiều, đi trên lầu, hao tốn bảy trăm năm mươi kim tệ mua ba bình dược thủy luyện gân mới rời khỏi.

Mặc dù có chút đau lòng, nhưng dược thủy là nhất định phải mua.

Muốn mau chóng tấn cấp, hắn tuyệt đối không thể keo kiệt những vật này, dù là bọn chúng chỉ có một ít tác dụng.

Trên đường trở về, hắn đột nhiên lại gặp thiếu nữ tên gọi Nam Cung Mỹ Kiêu kia.

Bất quá lần này, đối phương vừa mới chuẩn bị đi tụ bảo các.

Hôm nay nàng vẫn như cũ mặc váy đen tất đen, ở giữa cái eo nhỏ nhắn quấn quanh một đầu roi da dài nhỏ, giống như vạt áo của nàng, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dư thừa gì, rất hoàn mỹ ở nơi đó.

Cặp đùi đẹp được bọc bởi vớ đen thon dài, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Bất quá Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, liền dời ánh mắt đi.

Hắn quyết định trả thù nàng nho nhỏ một chút, lúc đi ngang qua, chủ động mở miệng nói:

- Thân thể ta hôm nay có chút không thoải mái, cho nên không đi. Đao tỷ mấy người đang chờ ngươi, mau đi đi.