Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 403: Bái hắn làm thầy (2)




Nóc nhà lần nữa yên tĩnh.

Hai người mặc dù đều không nói gì, nhưng giống như lại đang giằng co.

Giằng co trong im ắng.

Cuối cùng, thân ảnh màu đỏ mở miệng nói:

- Cần gì chứ. Ta nếu bái hắn làm thầy, chỉ sợ sẽ để hắn chết không chỗ chôn. Tuổi còn trẻ, chết yểu cũng không tốt.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có nói chuyện.

Thân ảnh màu đỏ trầm mặc một chút, lại nói:

- Sư tỷ, nếu ta bái hắn làm thầy, vậy hắn chẳng phải cũng cao hơn ngươi một đời? Ngươi đây là tự rước lấy nhục.

Khóe miệng thân ảnh xanh nhạt khẽ nhúc nhích:

- Thế thì chưa hẳn.

- Chưa hẳn?

Thân ảnh màu đỏ nhíu nhíu mày lại, hồ nghi nói:

- Có ý tứ gì?

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn phía bóng tối xa xa, thản nhiên nói:

- Chúng ta sớm đã không phải sư tỷ muội. Ngươi bái hắn làm thầy, không liên quan gì tới ta.

Thân ảnh màu đỏ có chút tức giận:

- Hắn bảo ngươi tiền bối, nếu ta bái hắn làm thầy, chẳng phải sẽ gọi ngươi tổ tông? Ngươi khinh người quá đáng.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, quay đầu nhìn về phía sau lưng nói:

- Ngươi gọi ta là cái gì?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cúi đầu nói:

- Tỷ tỷ.

Thân ảnh màu đỏ: - ...

Thân ảnh xanh nhạt nhìn nàng một cái, không nói gì thêm.

Thân ảnh màu đỏ căm giận:

- Một hồi gọi tiền bối, một hồi gọi tỷ tỷ, có phải lần sau còn muốn gọi cái khác hay không?

Thân ảnh xanh nhạt giật giật ánh mắt, không tiếp tục để ý tới nàng, nói với người sau lưng:

- Ngồi xuống, ta truyền thụ cho ngươi tâm pháp tu luyện thần hồn. Còn cố sự...

- Chờ nàng không có ở đây nói lại.

Thân ảnh màu đỏ: - ...

Lạc Thanh Chu vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nín thở ngưng thần, rửa tai lắng nghe.

- Tâm tàng thần, phế tàng phách, gan tàng hồn, tỳ tàng ý. Địch rửa thần hồn tỉnh, u nghi thư lấy sướng...

Âm thanh thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh không linh vang lên tại nóc nhà, giống như trực tiếp chui vào trong toàn bộ thần hồn của hắn, mỗi một chữ mỗi một câu đều lạc ấn sâu trong thần hồn của hắn.

Thân ảnh màu đỏ ở bên cạnh lặng im thật lâu, phất tay áo, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Thân ảnh xanh nhạt giống như không thấy, tiếp tục truyền pháp.

Sau nửa canh giờ.

Âm thanh trên nóc nhà ngừng lại.

Lạc Thanh Chu ghi tạc mọi chữ vào trong não hải, lại ở trong đầu lặp đi lặp lại quan sát mấy lần, đứng dậy nói:

- Đa tạ... Đa tạ Nguyệt tỷ tỷ.

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Tinh thần lực của ngươi tăng trưởng rất nhanh, nhớ kỹ tâm pháp này mỗi đêm tu luyện hai lần, lại phối hợp phương pháp tu luyện nhật du ta dạy cho ngươi, hẳn là rất nhanh liền có thể tấn cấp.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, lần nữa nói tạ ơn.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua bóng tối xa xa, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, còn muốn kể chuyện xưa không?

Thân ảnh xanh nhạt nói:

- Đêm nay không cần.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, cung kính hỏi:

- Vừa rồi vị kia, Nguyệt tỷ tỷ vì sao đột nhiên muốn để nàng bái ta làm thầy?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc, không có trả lời.

Lạc Thanh Chu cũng không tiếp tục hỏi nhiều, thấy nàng tựa hồ không muốn nói chuyện với mình, chắp tay cáo từ:

- Vậy vãn bối đi về trước.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, khẽ gật đầu.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, quay người bay lên, nhanh chóng rời đi.

Hắn rất nhanh đi trở về nhìn Hạ Thiền nha đầu kia.

Nha đầu kia cũng không lại một mình chạy đến cửa ra vào Thành Quốc phủ đi khiêu khích người ta.

Một đường nhanh như điện chớp.

Đợi hắn bay trở về Tần phủ, phát hiện nha đầu kia vẫn như cũ đứng ở đầu hẻm nhỏ bên ngoài phủ, tựa hồ đang đợi cái gì.

Sau một lúc lâu.

Nàng đổi một chỗ, lại đi đến trên đường đối diện cửa lớn Tần phủ, đứng đấy.

Lại qua một lát.

Nàng đi qua đường, đứng ở dưới đại thụ càng xa xôi.

Lạc Thanh Chu cảm thấy lẫn lộn, một mực nhìn nàng.

Trời sắp sáng.

Nàng rốt cục xoay người, tiến vào trong phủ.

Lạc Thanh Chu tung bay ở giữa không trung, một đường đi theo.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, nàng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Nàng ngừng lại trước cửa tiểu viện hắn ở.

Lập tức, nàng quay người tựa vào trên cửa, ôm kiếm, bắt đầu ngẩn người.

Lạc Thanh Chu quan sát một hồi, bay trở lại tiểu viện, từ cửa sổ chui vào, thần hồn trở về cơ thể.

Sau đó mở cửa phòng, im lặng đi tới cửa tiểu viện.

- Kẹt kẹt!

Hắn đột nhiên mở ra cửa chính, nhìn về phía bên ngoài.

Nhưng bên ngoài đã trống trơn.

Thân ảnh băng lãnh ôm kiếm đã biến mất không thấy gì nữa.

- Đi rồi?

Lạc Thanh Chu đứng ở cửa ra vào, sửng sốt một chút, đi ra ngoài, nhìn quanh trái phải, cũng không nhìn thấy.

Thật là một nha đầu kỳ quái.

Hắn lẩm bẩm một câu, quay người vào phòng, cài cửa, về tới trong phòng.

Nghĩ nghĩ.

Hắn đi qua đẩy cửa phòng của Tiểu Điệp ra, đi vào.

Lập tức cởi giày cởi đồ, bò lên giường, chui vào trong chăn ấm áp, ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của tiểu nha đầu.